Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 60:--- ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 02:58:47
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hứa thị trong viện, suốt một đêm ngủ. Tuyết đọng vai, nàng như hề .

 

“Phu nhân, trong .” Đăng Chi quỳ tuyết, khẩn cầu nàng nhà.

 

Hứa thị chỉ cảm thấy tê dại vì lạnh, nhưng nàng , thể rời .

 

Tiểu nha run rẩy trả lời: “Đêm qua… Hầu gia gọi nước ba .” Sắc mặt Hứa thị trắng bệch, rõ là vì lạnh, vì lòng đau tan nát.

 

Cả phủ tĩnh mịch đến đáng sợ.

 

Khi Lục Viễn Trạch mở mắt, thấy nữ tử kiều diễm trong vòng tay, lý trí của chợt trở về.

 

Ngay cả Tô Chỉ Thanh cũng giật hoảng sợ.

 

Không mơ!

 

Đêm qua mơ.

 

Sắc mặt nàng trắng bệch, thấy khắp đầy vết xanh tím, càng kinh ngạc đến mức c.ắ.n chặt môi , run lẩy bẩy.

 

.

 

!!

 

Tất cả đều sai !!!

 

Nàng như nghẹn ở cổ họng, cả chìm trong nỗi sợ hãi.

 

Lục Viễn Trạch vốn dĩ còn chút oán trách, nhưng cuối cùng sự hoảng sợ của nàng an ủi, vội vàng ôm nàng lòng: “Ta sẽ giải thích với phu nhân, nàng đừng sợ. Phu nhân tấm lòng lương thiện nhân từ, chuyện , là của .”

 

“Nàng đừng sợ, đêm qua, là thất thố.” Lục Viễn Trạch mím môi, sự của đêm qua khiến quên phiền muộn.

 

Tô Chỉ Thanh lúc thật sự bật .

 

Xong , xong , tất cả đều xong .

 

Bùi cô cô cho nàng sở thích của trong Lục gia, để nàng lấy lòng.

 

tuyệt nhiên là để đưa nàng đoạt trượng phu của chính !

 

Thế nhưng khi thấy khí chất nam nhân trưởng thành Lục Hầu gia, nàng chút ngẩn ngơ.

 

Lục Hầu gia, là thứ tiểu tử non nớt như Lục Chính Việt Lục Cảnh Hoài thể sánh bằng.

 

Bên ngoài cửa, tiểu nha gõ cửa phòng.

 

“Hầu gia, phu nhân ngoài viện một đêm. Người mau xem ạ. Phu nhân trong tuyết cả đêm …” Tiểu nha mang theo tiếng nức nở.

 

Lục Hầu gia đột nhiên phắt dậy, luống cuống mặc quần áo, chỉ để một câu: “Thanh Thanh, sẽ cho nàng một lời giải thích.”

 

Tô Chỉ Thanh cảm nhận ánh mắt khinh bỉ của nha , như kim châm.

 

Điều khiến nàng càng thêm hoảng sợ là, nàng thực sự tâm duyệt, là Lục Cảnh Hoài.

 

Nàng run rẩy ngừng.

 

Nàng là nữ nhân của Lục Cảnh Hoài, nàng thể gả cho Lục Viễn Trạch!!

 

Nàng đang giấu một bí mật lớn, một khi bại lộ, đó sẽ là vạn chỉ trích, là c.h.ế.t đất chôn .

 

Tô Chỉ Thanh rùng .

 

Lúc Lục Viễn Trạch ngay cả giày tất cũng kịp mang, vội vàng chạy về chính viện.

 

Quả nhiên, trong sân một nữ tử phủ đầy tuyết trắng.

 

Phu nhân lung lay như sắp đổ, ánh mắt thờ ơ .

Mèo Dịch Truyện

 

Lục Viễn Trạch lòng chút hoảng loạn: “Vân Nương… Đêm qua, là nhầm phòng.”

 

“Ta nhận lầm nàng thành nàng.”

 

Hứa Thời Vân như đông cứng, giọng khàn khàn, ánh mắt bao phủ một tầng nước: “Hầu gia… Hầu gia giữ gần hai mươi năm, Vân Nương nên tự tư tự lợi như . Hầu gia, tạm để Vân Nương bình tâm một lát .”

 

Đăng Chi đỡ nàng, khẽ động một cái, tuyết trắng liền ào ào rơi xuống.

 

Vừa mới xoay … Thân thể Hứa thị liền mềm nhũn ngã xuống, khiến Đăng Chi hoảng hốt mắt đỏ hoe hô lớn: “Phu nhân!”

 

Lục Viễn Trạch định bước sân, nhưng thấy Đăng Chi tức giận kêu lên: “Hầu gia, đừng kích động phu nhân nữa!”

 

“Từ khi bước phòng Tô cô nương, phu nhân chờ đợi cả một đêm.” Nói xong, nàng liền ôm phu nhân nội thất.

 

Vào đến cửa, Hứa thị liền chậm rãi mở mắt.

 

Mấy nha lập tức lặng lẽ bước tới, quần áo cho nàng, dùng nước nóng ấm chân cho nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-60.html.]

 

Uống bát canh gừng xong, nàng liền tỉnh táo tức khắc.

 

Lục Triều Triều đau lòng đến đỏ mắt, ôm đôi tay lạnh giá như băng của mẫu , úp lên mặt .

 

“Khò khò…” Tiểu gia hỏa ôm tay run rẩy.

 

Hứa thị vội rút tay : “Nha đầu ngốc, đừng lạnh mặt con. Mẫu lạnh, mẫu cố ý diễn kịch cho xem đó.” Nếu diễn kịch, yên tâm nạp Tô Chỉ Thanh phủ?

 

Đăng Chi cửa một cái: “Phu nhân, Hầu gia .”

 

Hắn ngoài cửa viện nửa canh giờ, tiểu nha đến bẩm báo Tô Chỉ Thanh tự vẫn, lúc mới vội vã rời .

 

“Phu nhân, tính toán thật chuẩn xác. Quả nhiên Tô cô nương nhắm tới Hầu gia .”

 

Lục Triều Triều hai mắt lấp lánh như [Trời ơi, nương của thật thông minh nha.]

 

Hứa thị nhịn bật thành tiếng. Nào nàng thông minh, là Triều Triều của nàng “mở hack” mà thôi.

 

“Lục Cảnh Hoài dù tài danh đến , thiên phú cao đến mấy, tương lai dù rộng mở, nhưng hiện tại, còn trưởng thành.”

 

“So với Lục Viễn Trạch, một nam nhân trưởng thành, rốt cuộc vẫn kém một bậc.”

 

Huống hồ, nàng cùng Lục Viễn Trạch tình một đêm, còn suốt đêm trong tuyết.

 

Chuyện đồn khắp phủ, cắt đứt cơ hội để nàng bước chân Hầu phủ nữa.

 

Hiện giờ, nàng chỉ thể bám chặt lấy Lục Viễn Trạch, cọng rơm cứu mạng .

 

Lục Triều Triều thấy mẫu tuy ốm yếu tiều tụy, nhưng đôi mắt sáng rực, lúc mới yên tâm.

 

Buổi chiều, Tô Chỉ Thanh liền mặc một y phục màu hồng đào đến Thính Phong Uyển xin tội.

 

Hôm qua, nàng còn ăn vận như một nữ tử xuất giá. Hôm nay, liền trở nên phong tình hơn, vẻ xuân sắc thể che giấu.

 

“Phu nhân, nàng còn mặt mũi đến ?” Đăng Chi tức giận trợn mắt.

 

Hứa thị khẽ một tiếng: “Đương nhiên mặt mũi đến, Hầu gia chống lưng cho nàng mà.”

 

Tô Chỉ Thanh nhẹ nhàng c.ắ.n môi , thể chút thoải mái, nhưng vẫn từng bước yểu điệu bước Thính Phong Uyển.

 

Vừa cửa, liền quỳ gối đường.

 

Vết đỏ cổ nàng , cực kỳ rõ ràng.

 

“Phu nhân, tất cả đều là của Thanh Thanh. Không liên quan gì đến Hầu gia…”

 

“Sáng sớm hôm nay, Thanh Thanh phạm lớn, vốn định tự vẫn tạ tội.” Tô Chỉ Thanh như một đóa bạch liên hoa tiều tụy, lung lay sắp đổ.

 

“Là Hầu gia, ngăn cản Thanh Thanh.”

 

Hứa thị mắt đỏ hoe lau nước mắt, nhưng đáy mắt khỏi khẽ ngừng.

 

Tô Chỉ Thanh, từng cử chỉ, cách ăn mặc đều theo sở thích của Hầu gia.

 

Bùi Giao Giao, ngươi hao hết tâm tư đưa Tô Chỉ Thanh Hầu phủ.

 

Dạy cho nàng sở thích của tất cả trong Hầu phủ, nhưng hề ngờ rằng, cuối cùng nàng sẽ cùng ngươi tranh giành nam nhân, đấu đài ?

 

Hứa thị dậy, mắt đỏ hoe đỡ Tô Chỉ Thanh lên.

 

“Tô cô nương, nàng là cô nương nhà lành, cũng giày vò nàng.”

 

“Chỉ là… chuyện nàng và Chính Việt ca ca…” Hứa thị mặt chút khó xử.

 

Sắc mặt Tô Chỉ Thanh cứng : “Ta chỉ coi Chính Việt là bằng hữu, chúng là tình bạn quân tử, từng cử chỉ vượt quá giới hạn.” Người thật sự cử chỉ vượt quá giới hạn… là Lục Cảnh Hoài.

 

Tô Chỉ Thanh khẽ rùng một cái.

 

“Vậy thì .” Hứa thị thở phào nhẹ nhõm.

 

“Ta và Hầu gia kết hôn nhiều năm, , là một si tình, từng di nương thông phòng. Nói thì, Tô cô nương vẫn là đầu tiên đó.”

 

“Hiện giờ đang nuôi dưỡng ba trai một gái, cũng còn tâm sức để hầu hạ Hầu gia nữa.”

 

“Nàng và Hầu gia, cũng coi như duyên phận. Tô cô nương cần hoảng sợ.”

 

“Hầu phủ đơn giản sạch sẽ, cửa thì hãy chăm sóc Hầu gia thật . Nếu Tô cô nương thể sinh thêm một mụn con, Hầu gia ắt sẽ vui mừng khôn xiết.” Hứa thị nhẹ nhàng vỗ tay nàng, Tô Chỉ Thanh thẹn thùng gật đầu đồng ý.

 

“Nàng đối với Chính Việt ơn cứu mạng, di nương, thật quá ủy khuất cho nàng.”

 

Tô Chỉ Thanh đột nhiên ngẩng đầu, lòng bàn tay siết chặt.

 

Hứa thị như thấy.

 

 

Loading...