Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 6:--- Cướp tiệc đầy tháng của nữ chính ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 02:57:45
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mùng sáu tháng ba nhanh chóng đến. Lục Triều Triều tròn tháng, nàng ăn no ngủ kỹ, lớn lên kháu khỉnh, đôi phần đáng yêu. Bất cứ ai trông thấy cũng khỏi ôm ấp.

 

Sáng sớm, khắp Trung Dũng Hầu phủ tất bật lo liệu.

 

“Tiểu thư Triều Triều dường như cũng hôm nay là ngày lành của , sáng sớm hớn hở lắm .” Ảnh Tuyết mực thích ôm nàng, mỗi khi trông thấy nàng đôi mắt ánh lên vẻ rạng rỡ.

 

【Đoạt tiệc đầy tháng của nữ chính, sướng quá sướng quá!】 Tiểu Triều Triều vẫy vẫy đôi tay mũm mĩm, ê a kêu gọi.

 

Hứa thị khẽ liếc nàng một cái, nha đầu chắc là tuổi còn bé, tiếng lòng lúc lúc . Hứa thị cũng cưỡng cầu, ngày tháng còn dài, nàng thể hé lộ đôi phần tương lai là lợi ích lớn lao. Chỉ là cổ treo một thanh đao, khiến nàng đôi phần bất an.

 

“Hôm nay khách khứa đông đúc, nhất thiết trông chừng Triều Triều thật cẩn mật.” Hứa thị dặn dò một tiếng.

 

Kể từ ngày Triều Triều đời, kẻ nhúng tay hãm hại nàng, thế nên nàng giữ Ảnh Tuyết và Giác Hạ bên cạnh, chẳng rời nửa bước.

 

“Dạ, phu nhân.”

 

“Bẩm phu nhân, tiền viện khách khứa, lão phu nhân thỉnh đến đó ạ.” Đăng Chi ở ngoài cửa bẩm báo.

 

Nói , Trung Dũng Hầu phủ tuy tước vị truyền đời, nhưng tất cả đều nhờ công lao phò tá khai quốc Hoàng đế của lão Hầu gia. Lục gia vốn là hạng chân đất, dù kinh phong Hầu, nhưng vẫn lạc lõng giữa các thế gia kinh thành. Lục gia duyên cưới Hứa thị danh giá. Nàng vốn là tài hoa khéo léo, thêm công sức giáo dưỡng con cháu Lục gia, Trung Dũng Hầu phủ mới dần dần hiển lộ thanh danh.

 

Năm đó, để cưới Hứa thị, Lục Viễn Trạch quỳ cửa Hứa gia ba ngày ba đêm, mới cầu hiền thê như nàng.

 

“Lão phu nhân cũng thật là, tiểu thư Triều Triều đầy tháng cũng chẳng đoái hoài một .” Giác Hạ bĩu môi, trong lòng đầy rẫy bất phục.

 

“Thôi , những lời khỏi Thính Phong Uyển, tuyệt đối nhắc thêm nữa.” Hứa thị nghiêm khắc liếc nàng một cái.

 

Giác Hạ cúi đầu lời.

 

Hứa thị một mạch tiến về tiền viện. Nơi đây ít khách quý, Trưởng công chúa quả nhiên cũng hiện diện. Đích của Lục Viễn Trạch, Lục Vãn Ý sớm ân cần chầu. Ánh mắt Hứa thị khẽ dừng .

 

“Tẩu tẩu, cuối cùng cũng hết cữ . Vãn Ý nhớ lắm... Người sinh nở, Vãn Ý thể kịp về, trong lòng Vãn Ý day dứt khôn nguôi.” Lục Vãn Ý một tháng về Thanh Khê lão trạch, gần đây mới vội vã về kinh thành.

 

Lục Vãn Ý mật tiến khoác lấy cánh tay nàng.

 

“Hai nàng cô dâu cháu gái, quả là hiếm mối giao hảo cận nhường .” Trưởng công chúa và Hứa thị vốn là khuê trung mật hữu, đôi bên quen nhiều năm.

 

Lục Vãn Ý híp mắt đáp: “Trưởng tẩu cửa lúc Vãn Ý mới hai tuổi, một câu trưởng tẩu như mẫu, cũng chẳng hề quá lời. Vãn Ý tự nhiên cận với tẩu tẩu.” Thần sắc Lục Vãn Ý toát lên đầy vẻ sùng kính.

 

Lòng Hứa thị thoáng chút an tâm.

 

Ít nhất, Vãn Ý đối với vẫn là chân thành.

 

Lục Vãn Ý là con gái út của lão phu nhân. Khi nàng cửa, Lục Vãn Ý mới hai tuổi, gần như là do nàng một tay nuôi nấng trưởng thành. Những năm qua, nàng tận tâm dạy bảo , tốn ít tâm sức.

 

Hứa thị vỗ nhẹ tay Lục Vãn Ý, liền hỏi: “Đại ca vẫn về? Hôm nay là tiệc đầy tháng của tiểu cháu gái, nếu lỡ mất giờ lành, sẽ chẳng tha thứ cho !” Lục Vãn Ý khẽ bĩu môi, đôi phần bất mãn.

 

Hứa thị chỉ mỉm , đáp lời.

 

Chỉ dẫn một đoàn khách khứa cửa, lượt tiến đại sảnh hàn huyên, vấn an lão phu nhân. Lão phu nhân vốn là thôn quê, dẫu ở kinh thành mấy chục năm, nhưng khí chất cử chỉ, sánh nổi với các vị phu nhân hun đúc từ trong bụng mà nên.

 

“Mẫu .” Hứa thị hít sâu một , khẽ rũ mi, quỳ gối thi lễ chính đường.

 

Lão phu nhân vận một bộ áo khoác dài màu tối, giờ phút đang an tọa ở chính đường.

 

“Mau đỡ tẩu tẩu con dậy. Thân thể đây, thật chẳng . Con đang trong tháng, lão dám tới thăm hỏi, sâu sắc e ngại sẽ lây bệnh khí cho con.” Lão phu nhân đưa tay, liền mật kéo lấy nàng. “Sao gầy héo đến nhường , chẳng lẽ hầu tận tâm hầu hạ ?” Lão phu nhân liếc Đăng Chi một cái, Đăng Chi lập tức quỳ sụp xuống.

 

Hứa thị khẽ thu tay về, : “Mẫu , đừng các nha đầu sợ hãi. Chúng tận tâm lắm, Dung Nương đây, tự ăn uống nổi.” Phu quân ở bên ngoài trông chừng ngoại thất sinh con, nàng mà ngủ ngon, ăn uống nổi chứ?

 

Mọi ai nấy đều tấm tắc khen ngợi, Hứa thị gả đúng , Trung Dũng Hầu phủ đối đãi với nàng như con ruột.

 

“Sắp đến giờ lành , thể để lỡ Triều Triều , Hầu gia vẫn về?” Trưởng công chúa khẽ nhíu mày hỏi. “Đợi về cung, tất chuyện một phen với Hoàng . Chuyện lớn như hôm nay, chớ chậm trễ giờ lành của tiểu Triều Triều.” Mày mắt Trưởng công chúa hiện rõ vẻ vui.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-6-cuop-tiec-day-thang-cua-nu-chinh.html.]

 

Lão phu nhân nhíu mày. Liếc ma ma bên cạnh. Ma ma để dấu vết mà lui xuống.

 

Chẳng mấy chốc, liền thấy Hầu gia vội vã về phủ. Giữa tiết trời lạnh lẽo nhường , trán còn lấm tấm mồ hôi lạnh.

 

Khóe môi Hứa thị khẽ cong lên một nụ , nhưng ý chẳng chạm đến đáy mắt. Chỉ e rằng đang bận bịu ứng phó với tiệc đầy tháng của ngoại thất .

 

“Để chư vị đợi lâu , tiểu nữ đầy tháng, tại hạ đặc biệt sai tìm minh châu Nam Dương, thế nên mới chậm trễ đôi chút thời gian.” Lục Viễn Trạch về phía Hứa thị, ánh mắt tràn đầy vẻ áy náy.

 

“Dạ minh châu Nam Dương?”

 

“Đây đúng là vật quý hiếm.”

 

“Hoàng năm một viên, ban thưởng cho Thái tử đèn ngủ đấy.” Trưởng công chúa khỏi cất lời tán thán.

 

Lục Viễn Trạch hướng về Trưởng công chúa hành lễ: “Chẳng thể nào sánh với viên ngọc của Bệ hạ.”

 

Nam Dương cách kinh thành hàng ngàn dặm, bởi vì địa thế hẻo lánh, cần xuống tận biển sâu mới thể hái lượm, khiến minh châu trở nên vô cùng quý giá.

 

“Mau ôm tiểu tiểu thư đây .” Hứa thị xua tay. Ánh về phía Lục Viễn Trạch, oán khí cũng vơi bớt đôi phần.

 

Chẳng mấy chốc, Ảnh Tuyết liền ôm tiểu Triều Triều ngoài. Trưởng công chúa đôi phần kinh ngạc, khỏi tự tay đón lấy hài tử từ trong vòng tay Ảnh Tuyết. Ảnh Tuyết liếc phu nhân một cái, thấy phu nhân khẽ gật đầu mới yên lòng trao đứa bé .

 

“Ôi chao, nha đầu quả là sinh hơn cả ba đứa phía .” Da thịt trắng như tuyết, tóc thai đen như mực, lớn lên trắng trẻo mềm mại, đôi mắt long lanh đảo đảo . Trưởng công chúa thấy liền trong lòng nảy sinh hoan hỉ. Nàng nhiều năm con cái, nay thấy Lục Triều Triều quả thực yêu thích đến tận tâm khảm. Đây chính là cô con gái trong mộng mà nàng hằng khao khát.

 

“Này, cha mang minh châu tìm đến cho con, thích nào?” Lục Viễn Trạch đưa minh châu lên, tiểu oa nhi hai tay chụm mới miễn cưỡng nắm lấy .

 

Lục Triều Triều cứ thế chằm chằm minh châu.

 

【Dạ minh châu!】

 

【Hắn tặng Lục Cảnh Dao mười hai viên minh châu trâm cài đầu, tặng một viên hàng thừa ư?】

 

【Hừ, khác chẳng cần, đây cũng chẳng cần!】

 

Hứa thị câu tiếng lòng , nụ nơi khóe miệng chậm rãi ngưng đọng.

 

Niềm hy vọng nhỏ nhoi dấy lên trong lòng, một nữa vụt tắt!

 

Con gái , lẽ nào chỉ xứng nhận những thứ khác cần ?!

 

Hứa thị chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c đau đớn dữ dội, đến thở cũng mang theo nỗi đau đớn như kim châm. Hứa thị giận đến tím mặt.

 

Tiểu Triều Triều nhe răng với Trưởng công chúa, đoạn liền hai tay vung lên ném ...

 

Một tiếng “cộp”...

 

Viên minh châu liền rơi xuống đất.

 

Mèo Dịch Truyện

Mặt Lục Viễn Trạch, tựa như ai tát một bạt tai, khi xanh khi trắng.

 

Mọi đều ngây một chút. Trưởng công chúa : “Lục Hầu gia lẽ cần để tâm hơn đôi chút. Tiểu Triều Triều nhà đây, nào coi trọng thứ .”

 

“Bổn cung yêu thích Triều Triều, duyên phận với Triều Triều. Nếu rảnh rỗi, ngươi hãy đưa Triều Triều đến phủ Trưởng công chúa sống vài ngày.” Nàng nỡ trả Lục Triều Triều , đôi mắt vẫn lưu luyến hài tử, chẳng nỡ rời . Nàng cho Hứa thị đủ phần thể diện.

 

“Dạ, đợi khi trời ấm áp hơn, nhất định sẽ đến bái kiến .” Hứa thị đáp lời.

 

Đang chuyện, liền gác cửa đến bẩm báo.

 

“Thái tử điện hạ đến.”

 

 

Loading...