Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 571:--- Khắc tinh và Cứu chuộc ---
Cập nhật lúc: 2025-10-18 08:11:17
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thiện Thiện nắm chặt đôi nắm tay nhỏ mũm mĩm, lau nước mắt nức nở chỉ tay về phía Dung Triệt. Tiểu gia hỏa mà còn mách tội. Trời khi thằng bé mở mắt thấy một con gà chọi ngay mặt, nó sợ hãi đến mức nào. Mấy ngày nay, đêm nào nó cũng gặp ác mộng. Bị tỷ tỷ nhốt lồng gà, mổ hết thì . Khi mở mắt , cảm giác như ác quỷ chiếu rọi thực tại.
Dung Triệt trừng lớn mắt, về sự khát m.á.u g.i.ế.c chóc ? Hắn thể , vẻ mặt kinh hãi của nhi tử giả vờ.
Hứa Thời Vân trách yêu trừng mắt : “Ngươi xem ngươi dọa Thiện Thiện thành thế nào! Còn ép con chuyện nữa chứ!”
Dung Triệt sờ sờ đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc, như thể điều gì đó đúng.
“Đều là của phụ , phụ thấy con gà chọi , mang về cho Thiện Thiện chơi thôi. Ai ngờ dọa Thiện Thiện sợ, Thiện Thiện tha thứ cho phụ ?” Dung Triệt chột đưa tay ôm nhi tử, Thiện Thiện nước mắt nước mũi giàn giụa, đầu úp mặt vai mẫu , chịu để ý đến .
Dung Triệt tự đuối lý, nhưng thể giải thích cho Vân Nương. Hắn Vân Nương lo lắng cho Thiện Thiện.
Lục Triều Triều thấy tiếng động bèn khoác áo ngoài: “Gà chọi đưa xuống bếp , sáng mai ăn mì gà hầm sâm.”
“Đệ đừng sợ, tỷ tỷ bảo vệ , tỷ tỷ lợi hại lắm!” Lục Triều Triều vỗ n.g.ự.c đôm đốp.
Hứa Thời Vân thấy con cái hòa thuận, khóe mày hiện ý nhẹ. Đặt Thiện Thiện an ủi xong lên giường: “Có tỷ tỷ bảo vệ, con còn sợ gì? Tiểu gia hỏa còn tỷ tỷ lợi hại thế nào .” Nàng khẽ chọc chọc lên trán Thiện Thiện, phát hiện ánh mắt kinh hoàng của Thiện Thiện khi về phía tỷ tỷ.
Không , thằng bé chính là sợ tỷ tỷ đó.
Lục Triều Triều ngáp một cái: “Thiện Thiện mau ngủ . Đêm nay tỷ tỷ ngủ cùng … đừng sợ…”
Thiện Thiện xong câu , đôi mắt trừng lớn.
“Ôi chao ôi chao, con gì thế? Mới chín tháng tuổi mà hiểu lời ?” Vân Nương vẻ mặt ngạc nhiên.
“Là vui quá hóa .”
Hứa Thời Vân lập tức lấy dép cho Triều Triều, bế Triều Triều lên giường. Thiện Thiện siết c.h.ặ.t t.a.y áo mẫu , ánh mắt đầy quyến luyến. Đừng đừng , đừng bỏ một bên cạnh tỷ tỷ!
Vân Nương chút nghi hoặc, thằng bé ngày thường quấn nàng như . Hôm nay thật kỳ lạ.
“Ngủ , mai kết quả thi Điện thí. Còn dậy sớm nữa.” Phủ cũng chuẩn những việc cần thiết khi thi đậu.
Trong ánh mắt quyến luyến của Thiện Thiện, đóng cửa phòng.
Ngoài cửa.
“Đêm khuya nhớ trông coi vài , bọn trẻ còn nhỏ, đừng để lạnh.” Vân Nương dặn dò v.ú nuôi với giọng thấp.
“Dạ.”
Trong phòng.
Thiện Thiện rụt rè Lục Triều Triều, ngoan ngoãn một cách lạ thường. Thằng bé đẩy chăn cho tỷ tỷ, đưa cả bình sữa cho tỷ tỷ, nghĩ nghĩ… bò bằng cả tay chân xuống giường, lấy món bảo bối mà nó giấu kín.
Dường như đó là khăn tay của mẫu . Nó khoanh chân đất, từng lớp từng lớp vén khăn tay . Lấy …
Một cục xương dê… đưa cho tỷ tỷ.
Lục Triều Triều!!!
Thiện Thiện nịnh nọt , chỉ chỉ bên xương dê, chỉ bên trái.
Chỗ mút sạch , còn một bên mút.
Khuôn mặt Lục Triều Triều nhăn nhó ghét bỏ, quả nhiên, một bên xương trắng bóc, nước tủy bên trong hút sạch sẽ. Bên còn vẫn còn ẩm…
Nàng ôm đầu chút suy sụp. Không , giấu cái thứ gì chứ!!
Lục Triều Triều ghét bỏ dùng hai ngón tay nhấc lên: “Đệ giấu từ khi nào thế? Không đúng, mấy ngày , giấu cái thứ gì? Mốc meo !!”
Thiện Thiện còn liên tục đẩy xương miệng Lục Triều Triều.
“Đệ…” Lục Triều Triều suýt chút nữa thằng bé chọc .
“Ta ăn, cũng ăn. Coi chừng trúng độc c.h.ế.t đấy.” Lục Triều Triều ném cục xương cùng với chiếc khăn tay ngoài cửa.
Thiện Thiện mím môi, đất định . thấy tỷ tỷ khoanh tay , nó cứng rắn nuốt nước mắt ngược .
Lục Triều Triều thấy bộ dạng đó của nó, chút xót xa. Nàng móc từ trong gian một miếng thịt khô, mềm cứng , còn chút vị ngọt thơm của thịt khô. “Ừm, cầm lấy mà mài răng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-571-khac-tinh-va-cuu-chuoc.html.]
Thịt khô linh thú còn nhiều, đến cả nàng cũng nỡ ăn.
Thiện Thiện ôm miếng thịt khô sững sờ, mùi thơm nồng nặc lan tỏa trong cánh mũi khiến nó c.ắ.n hai miếng. Ánh mắt càng thêm rạng rỡ.
Hai tay ôm miếng thịt khô, dùng hai chiếc răng sữa duy nhất chậm rãi mài.
“Đệ yên tĩnh chút, ồn đ.á.n.h thức .” Lục Triều Triều ngáp một cái, ôm chiếc chăn gấm nhỏ của ngủ ở phía ngoài.
Đệ nhỏ, ngủ ở phía trong.
Cả đêm, Lục Triều Triều đều thấy tiếng lạo xạo bên tai. Nàng đành vùi đầu chăn gấm, mới ngủ say .
Cuối giường.
Cảm nhận thở đều đặn của Lục Triều Triều, tiếng mút thịt khô của Thiện Thiện chợt dừng .
Ánh mắt thờ ơ, mang chút cảm xúc nào, nó nghiêng đầu Lục Triều Triều đang giường. Bộ dạng biểu cảm như của nó thật sự chút đáng sợ.
Nó u ám Lục Triều Triều.
Không ai trong lòng nó đang nghĩ gì. Lục Triều Triều trong giấc ngủ lẩm bẩm, như thể mê.
Thiện Thiện lặng lẽ bò đến bên cạnh nàng, cúi lưng, dường như đang lén .
“Hì hì…” Lục Triều Triều lẩm bẩm.
“Cái đầu thật tròn, vặn xuống bóng mà đá…”
“G.i.ế.c hết, g.i.ế.c hết …” Nàng thậm chí còn giơ cánh tay vung vẩy, miệng lảm nhảm ngừng. Dọa Thiện Thiện lùi mạnh về …
Nó sờ sờ cổ , tủi ôm chiếc chăn nhỏ co ro góc giường.
Trong bóng tối, dường như ẩn chứa vô sinh linh, truyền đến những lời thì thầm.
Từ khi sinh , nó thể thấy những âm thanh hỗn loạn ồn ào của thế gian. Có oán hận, than , sát lục, ngày đêm ngừng bên tai nó, yên .
Mèo Dịch Truyện
Phụ mẫu dường như thấy. Nô bộc trong nhà cũng thấy.
Những âm thanh đó chỗ nào lọt , luôn la ó đòi đ.á.n.h đòi g.i.ế.c bên tai nó. Chỉ cần nó thêm vài câu, sẽ rơi hỗn loạn, mất kiểm soát. Đây cũng là lý do nó thường xuyên lóc ngừng ban đêm.
Tiếng ồn bên tai càng lúc càng lớn, nó ôm tai, mặt nhăn nhó.
Dường như vô đang c.h.é.m g.i.ế.c bên tai nó.
‘G.i.ế.c, g.i.ế.c …’
‘Phàm nhân như kiến cỏ, mạng tiện như rơm rác…’
‘Thuận thì sống, nghịch thì c.h.ế.t, g.i.ế.c!’
‘Tiện phụ, dám bỏ trốn! Ta nhất định sống sờ sờ m.ó.c t.i.m ngươi , xem nó màu gì!’
‘Đồ bỏ , sinh đồ bỏ nữa. Vứt xuống mương trẻ sơ sinh tự sinh tự diệt !’
Tiếng sát lục bên tai khiến Thiện Thiện trằn trọc thâu đêm, cảnh tượng sát lục dường như trở mắt nó.
Nó thấy vô bá tánh c.h.é.m đầu từng nhát dao, như những quả bí, chút sức phản kháng.
Nó thấy phụ nữ phu quân nhốt trong nhà đ.á.n.h đập là thương tích. Thấy phụ nữ bỏ trốn, nhưng phu quân bắt , sống sờ sờ m.ó.c t.i.m .
Nó thấy, một bé gái khó khăn lắm mới đầu thai . Chỉ cất một tiếng , liền cha ruột ném núi mặc cho ch.ó sói hổ báo xé xác, bỏ mạng trong miệng thú.
Những sự tồi tệ của thế gian, từng chút một hiện mắt nó.
Trán Thiện Thiện khỏi lấm tấm vài giọt mồ hôi mỏng.
Lục Triều Triều trong giấc ngủ dường như thấy tiếng , nàng buồn ngủ đến mức mở mắt , thì thầm một câu: “Im miệng.”
Tiếng sát lục tràn ngập bên tai Thiện Thiện, như thủy triều rút .