Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 569:--- Ngọc Chu ở đây, thiên hạ trong tay ta ---

Cập nhật lúc: 2025-10-18 08:11:15
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đêm đến, Lục Triều Triều như thường lệ ôm Thiện Thiện g.i.ế.c gà.

 

Đứa bé hơn tám tháng tuổi, ba ngày, vẻn vẹn ba ngày, quầng thâm mắt. Mãi đến ngày thứ tư, Lục Triều Triều ôm nó bước phòng mổ.

 

Nó "oa" một tiếng, nôn đầy đất sữa, vẻ mặt kinh hãi chỉ ngoài cửa, ấp a ấp úng một chữ: "Đi... ..."

 

"Oa oa oa..." Chỉ cánh cửa lớn, miệng lẩm bẩm .

 

Ép đến mức nó cứ thế mà học cách chuyện.

 

"Đi ? Ta còn đang tính cho ngươi đồ tể đó. Hề, tuổi hai mươi, tuổi nghề hai mươi. Ngươi nhất định là đồ tể tài giỏi nhất!" Lục Triều Triều vẻ mặt nghiêm túc, Thiện Thiện ngửi thấy mùi phân gà buồn nôn.

 

Cắn cổ ư, , cả đời nó cũng c.ắ.n cổ nữa.

Mèo Dịch Truyện

 

"Còn c.ắ.n cổ ? Còn g.i.ế.c sinh linh nhỏ bé ?" Lục Triều Triều hỏi nó.

 

Thiện Thiện lắc đầu như trống bỏi, vốn nghĩ tỷ tỷ sẽ dùng tình cảm và lý lẽ để khuyên bảo.

 

Ai mà ngờ, nàng theo lẽ thường!!

 

"Không ..." Nó vội vàng kêu " ", sợ rằng quá muộn, Lục Triều Triều sẽ ném nó chuồng gà.

 

Ba ngày , nó mơ cũng đang gặm cổ gà.

 

Lục Triều Triều liếc nó một cái: "Xem ngươi là thật lòng, thì thôi. Hôm nay tha cho ngươi một mạng..."

 

"Buồn chán quá, chúng cùng tiêu tiền của ngươi chơi ."

 

"Vừa trời sắp sáng , ở cổng thành phía Nam một quán bán bữa sáng, sườn dê và canh dê ngon tuyệt, còn bánh bao nhân thịt dê nướng, mùi vị cực kỳ ngon. Hai tỷ chúng cùng ăn..."

 

Lục Triều Triều dẫn theo , mang theo tiền, Trúc Mặc xa xa theo .

 

Quả nhiên, xa xa ngửi thấy mùi canh dê.

 

Trời hừng đông, bán hàng rong thuần thục khuấy canh dê trong nồi. Canh dê hầm đến trắng sữa, trắng bốc lên, Lục Triều Triều từ tay móc hai đồng bạc.

 

"Ông chủ, hai bát canh dê, hai bát sườn dê và bánh bao thịt dê." Tiểu cô nương đôi mắt sáng rực chằm chằm nồi.

 

Sườn dê còn cả da, hầm đến mềm rục, xương thịt tách rời.

 

Lục Triều Triều húp cái soạt một miếng, liền chỉ còn một cái xương dê.

 

Thiện Thiện nuốt nước miếng ừng ực, bàn liền đưa tay vồ lấy sườn dê. Lục Triều Triều nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay nó một cái, mu bàn tay trắng nõn của nó tức thì đỏ lên.

 

Nó uất ức chỉ chỉ bàn, chỉ chỉ hàm răng của : "Ta, dùng răng kiếm mà!"

 

"Thịt dê nóng, hơn nữa ngươi khó tiêu hóa. Ngươi cứ mút xương mài răng là ..." Lục Triều Triều nhét cái xương gặm xong tay nó.

 

Thiện Thiện mở to hai mắt, kinh ngạc nàng.

 

Lục Triều Triều gặm đến hai má phồng lên, giống như một con chuột hamster nhỏ. Vừa ăn uống một ngụm canh dê nóng hổi: "Mau uống , Tam ca hôm nay hội thí, còn về sớm nữa."

 

"Ngươi ăn ? Không ăn sẽ mang về cho Truy Phong đó."

 

Thiện Thiện nắm chặt cái xương, liền hung hăng mút một cái.

 

Oa oa oa, dầu mỡ trong xương thật thơm a.

 

Lúc Lục Triều Triều về nhà, bụng căng tròn, khéo gặp Tam ca cửa tham gia hội thí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-569-ngoc-chu-o-day-thien-ha-trong-tay-ta.html.]

 

"Học vấn của thua kém , yên tâm ." Lục Nghiễn Thư mặc trường sam, lẽ vì giám quốc, khí tức trở nên nội liễm thâm trầm.

 

"Tam ca ước nguyện ?" Lục Triều Triều ló một cái đầu, đưa Thiện Thiện đang gặm xương cho Đăng Chi.

 

Tam ca xoa đầu nàng, từ bên bậc thang hái một đóa hoa.

 

"Tam ca hy vọng Triều Triều và Thiện Thiện thể khỏe mạnh thuận lợi trưởng thành, cả đời vô ưu." Nói xong, liền mỉm . Y tuy tính là thông minh lanh lợi, nhưng hơn ở chỗ cực kỳ chịu khó. Y sẵn lòng bỏ thời gian và sức lực nghiên cứu, y cần chúc phúc, y chỉ bình an.

 

Lục Triều Triều khóe mắt nóng bừng, vẫy vẫy chiếc khăn tay nhỏ.

 

"Dù ước nguyện , Tam ca vẫn là tuyệt vời nhất."

 

Kể từ khi Hứa Thời Vân và Dung Triệt thành , hai vị lão gia, phu nhân nhà họ Dung liền dọn đến trạch viện kế bên, còn mở một cánh cửa ở hậu viện.

 

Lúc Trấn Quốc Công mặt mày tươi rói trêu chọc cháu trai nhỏ: "Thằng nhóc ngươi đúng là đầu thai, phúc khí thật ."

 

"Đại ca là thiên tài, Nhị ca là tướng quân, Tam ca bác học đa tài. Tỷ tỷ là công chúa..."

 

"Sau ngươi cố gắng học hỏi các ca ca tỷ tỷ đó..."

 

"Ôi chao, phủ Trấn Quốc Công của phúc khí lớn ."

 

"Vân nương, con trai thể cưới nàng, đúng là phúc khí của nó."

 

"Tổ tiên liệt tông nhà họ Dung phù hộ, hèn chi Triệt nhi chuyện hôn sự thuận lợi, hóa phúc phận đang ở phía ." Lão thái thái vui đến mức toe toét, ôm Thiện Thiện béo mũm mĩm liền nỡ buông tay.

 

Thằng nhóc Dung Triệt phận thật , bây giờ ở kinh thành ai mà khen vài câu.

 

"Năm đó ngay từ cái đầu tiên thích Vân nương, suýt chút nữa nhận con nuôi." Lão thái thái nắm tay Vân nương buông .

 

Dung Triệt nhỏ: "Nếu nhận con nuôi, nhà họ Dung của chúng e rằng sẽ tuyệt hậu mất."

 

"Chẳng tại thằng nhóc ngươi vô dụng ..." Lão thái thái trừng mắt y một cái, đồ khai khiếu.

 

May mà con dâu loanh quanh một hồi về nhà họ Dung.

 

Vợ chồng Trấn Quốc Công dùng bữa trưa ở nhà, buổi chiều Lục Triều Triều Minh Giới, để cố hồn cho vài tử.

 

Thần cách lột bỏ, chung quy kế sách lâu dài.

 

"Tháng là Phật Pháp Thịnh Hội, dẫn bọn họ Bàn Quốc một chuyến. Đến lúc đó sẽ Phật giới tôn giả giáng lâm, lẽ sẽ phương pháp khác." Lục Triều Triều khẽ thì thầm.

 

"Hiện giờ tạm thời phong ấn hồn phách của bọn họ, sẽ tan rã."

 

Truy Phong với mái tóc bất kham : "Hiện giờ Thần Giới vẫn đang truy bắt , Phật giới cũng thể tay giúp đỡ ."

 

"Yên tâm , Ngọc Chu trong tay ." Lục Triều Triều phất tay, chút sợ hãi.

 

Đêm đến. Tạ Ngọc Chu đột nhiên rùng .

 

"Trời càng ngày càng nóng, nổi da gà lạnh lẽo thế ?"

 

"Cứ như quỷ ám ."

 

Tạ Ngọc Chu quấn chặt chăn, ngủ say như c.h.ế.t. Trong giấc mộng, còn đang mơ giấc mộng cưới tám vợ.

 

Tái bút: Thật ngại quá, vốn định cập nhật ban ngày. quen với việc thức khuya, ban ngày ... Ngày mai sẽ cố gắng thêm chút nữa nha.

 

 

Loading...