Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 560:--- Trở Về Nhà ---

Cập nhật lúc: 2025-10-18 08:11:06
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Triều Triều đặt chân cửa, liền thấy mẫu nàng loạng choạng chạy , phía Đăng Chi cũng mắt đỏ hoe theo sát. Hứa Thời Vân đột nhiên xông đến bên nàng, nhào lên ôm nàng thật chặt.

 

“Triều Triều của …” Lời dứt, liền nghẹn ngào. “Đã về !” Câu " về " , xé ruột xé gan.

 

Triều Triều vắng mấy ngày, nàng liền ngày ngày gặp ác mộng. Trong mơ, Triều Triều đầm đìa m.á.u tươi, lóc tìm mẫu . Hứa Thời Vân đau đến run rẩy, nhưng chẳng . Mỗi ngày, nàng đều mà tỉnh giấc từ trong mơ.

 

Mỗi ngày Triều Triều vắng, nàng đều lấy nước mắt rửa mặt. Bên ngoài nhiều lời đồn đoán về Triều Triều, thậm chí còn lan truyền tin đồn Triều Triều c.h.ế.t. Nàng ngày ngày sống trong giày vò.

 

“Nữ nhi của , nữ nhi của cuối cùng cũng về nhà . Hứa với nương, đừng bao giờ bỏ nương nữa ?” Hứa Thời Vân ôm nàng, run rẩy, nàng chỉ hận bản quá yếu ớt, ngay cả nữ nhi cũng bảo vệ . Nếu Triều Triều gặp chuyện bất trắc, nàng cũng sống nổi.

 

Lục Triều Triều đồ thần còn , thương cũng , giờ phút ôm lấy cổ mẫu nước mắt như mưa. “Nương, về . Triều Triều về nhà , nương đừng sợ…” Nàng mắt đỏ hoe mà rơi lệ.

 

Tất cả đều xem nàng là Triều Dương Kiếm Tôn, chỉ mẫu , vĩnh viễn xem nàng là nữ nhi. Nàng dù leo cao đến mấy, xa đến , mẫu cũng chỉ lo lắng nàng ăn no , mặc ấm , ấm ức gì .

 

Đăng Chi phía : “Về nhà là , về nhà là , tiểu thư nhỏ cuối cùng cũng về nhà, phu nhân mau đừng nữa. Người mau lấy thức ăn phu nhân chuẩn mỗi ngày cho tiểu thư nhỏ nếm thử ạ.” Đăng Chi đau lòng cho phu nhân, nửa năm nay mắt đến tổn thương bao nhiêu . Nhìn thứ cũng còn rõ ràng nữa.

 

Hứa Thời Vân lau nước mắt, mặt tràn ý : “Xem đây , Triều Triều về nhà, nàng .” Nàng bế Triều Triều liền trong nhà.

 

“Gầy , bảo bối của nương gầy .” Hứa Thời Vân ôm nữ nhi, khẽ nhún nhún.

 

Dung Triệt tin Lục Triều Triều về nhà, liền sớm rời cung trở về phủ. Chưa kịp cửa, thấy hạ nhân trong phủ mặt mày hớn hở, liền việc là thật. Nửa năm nay, phủ cứ như bao phủ một đám mây âm u, lòng nặng trĩu, mặt thấy một nụ nào. Giờ phút , trong lòng vui mừng khôn xiết.

 

“Đã thông báo cho hai bên trưởng bối ?”

 

“Nghiễn Thư và các về ?” Dung Triệt cửa hỏi.

 

“Đã thông báo ạ, ba vị công tử đang gấp rút trở về. Đã phái thông báo cho Dung gia và Hứa gia , ước chừng giờ mới nhận tin tức.”

 

Mèo Dịch Truyện

Vừa cửa, Tạ Ngọc Chu phong trần mệt mỏi đuổi kịp, lúc cùng nhà. Khi nhà, bàn bày biện bữa ăn, Hứa Thời Vân đang yêu thương nữ nhi.

 

Lục Triều Triều lâu về nhà, đặc biệt nhớ hương vị gia đình. Thấy tất cả trong phòng chớp mắt chằm chằm , nàng chút ngượng ngùng. Cầm bát nhỏ, nàng nhón từng chút cháo. Mắt thỉnh thoảng lén lút liếc món chim bồ câu sữa bàn, lén nuốt nước miếng.

 

“Triều Triều, ăn thịt con.” Hứa Thời Vân gắp cho nàng một đũa.

 

Tiểu cô nương ngượng nghịu đáp: “Nương, Triều Triều thích ăn món béo ngậy thế .” Các ngươi cứ chằm chằm thế , khó lòng mà ôm chim bồ câu sữa gặm a!

 

Cả phòng đều nàng, ánh mắt nóng rực khiến nàng khó lòng bỏ qua. Tạ Ngọc Chu đang vui mừng khôn xiết bỗng sắc mặt đổi. Hắn đột ngột xông cửa, mạnh mẽ vỗ bàn, ánh mắt thiếu niên mềm mại phút chốc trở nên sắc bén: “Ta cần ngươi là ai, lập tức cút khỏi thể Triều Triều!!”

 

Triều Triều đang cầm bát, ngẩn , ngây dại . Nàng trơ mắt Tạ Ngọc Chu móc từ trong lòng một cái mõ gỗ, vòng quanh tai nàng mà gõ. “Yêu nghiệt phương nào, dám cả gan mạo danh Triều Triều, còn mau hiện hình!” Hắn gõ mõ giận dữ mắng.

 

Mọi đều cảnh cho kinh ngạc đến nỗi thể hồn. Lục Triều Triều đặt bát xuống, dẫm lên ghế liền túm lấy tai mà vặn mạnh: “Gõ gõ gõ, thấy đầu ngươi càng giống mõ gỗ hơn!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-560-tro-ve-nha.html.]

“Nửa năm gặp, ngươi tìm c.h.ế.t ?” Tiểu cô nương sắc mặt dữ tợn. Ngươi c.h.ế.t tiệt dám nghĩ đoạt xá ư!!

 

“Ai ai ai…” Tạ Ngọc Chu kêu la oai oái. Vừa kêu la hô: “ đúng đúng, đúng cái vị , ngươi là Lục Triều Triều, ngươi là Lục Triều Triều!”

 

Lục Triều Triều………… Đôi lúc thật sự g.i.ế.c .

 

Hứa Thời Vân đến lau nước mắt, thấy Dung Triệt về nhà, mới đưa tay kéo cùng xuống. Lục Triều Triều cam chịu ghế, cầm chim bồ câu sữa c.ắ.n mạnh một miếng, béo ngậy đầy mồm thịt. Thôi , từ bỏ giãy giụa .

 

Tạ Ngọc Chu tủi xoa tai, lẩm bẩm thì thầm: “Thế mới đúng chứ... còn tưởng mượn xác hồn đấy.”

 

Trong lòng Tạ Ngọc Chu.

 

Lục Triều Triều gặm chim bồ câu sữa mới là thật, Lục Triều Triều tự nguyện uống cháo, giả, giả, tất cả đều là giả.

 

Lục Triều Triều: Ngươi hiểu đến thế, đây...

 

Hứa Thời Vân : “Ngọc Chu mau xuống nghỉ ngơi chút , đoạn thời gian con cũng vất vả .” Nửa năm nay Tạ Ngọc Chu ngày nào cũng lui tới nhà vô , chính là vì Lục Triều Triều.

 

Tạ Ngọc Chu mắt đỏ hoe, bên cạnh Lục Triều Triều chỉ ngây ngô.

 

Dung Triệt múc cho Vân nương một bát canh, cùng nàng dùng bữa tối. Khi thê tử sinh nở, bên thái dương mọc vài sợi tóc bạc, nhưng vẫn giữ vẻ uy phong của một vị tướng quân sắt đá. Chỉ ánh mắt thâm tình dành cho Vân nương là hề che giấu. Sự thiên vị và yêu thương dành cho Vân nương, ai ai cũng .

 

“Tam ca của con giờ là Cử nhân nhỏ tuổi nhất, tháng liền tham gia Điện thí.” Hứa Thời Vân nhắc đến lão Tam, đáy mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc che giấu . Lão Tam ngốc nghếch năm xưa, mà giờ chững chạc hơn tuổi, lớn lên thành dáng vẻ của một lão học giả. Hơn nữa, cực kỳ khả năng Tam Nguyên Cập Đệ, trở thành Trạng nguyên nhỏ tuổi nhất. Phải rằng, mấy năm , Hứa thị còn lo lắng sẽ trở thành một kẻ công tử ăn chơi lêu lổng cơ mà. Giờ mới mười bốn tuổi, ngấm ngầm dò hỏi chuyện hôn sự.

 

“Nhị ca của con đính hôn với Ôn cô nương từ lâu , chỉ chờ con về nhà, liền chuẩn thành hôn thôi.”

 

“Còn đại ca của con thì vẫn nơi chốn. Nhiều cô nương kinh thành đều đang đợi đấy.” Hứa Thời Vân thở dài một tiếng thật sâu, trưởng tử sinh thông tuệ, nhưng gặp nhiều trắc trở.

 

“Thôi , Triều Triều về nhà, với con những chuyện nữa.”

 

Lục Triều Triều bụng ăn no tròn, xoa bụng hỏi mẫu : “Đệ nương, nương còn về mà?”

 

Nhắc đến , nụ của Hứa Thời Vân khựng . Nàng nắm tay Dung Triệt chặt, nụ cũng sụp đổ, ánh mắt chút hoảng loạn. Dung Triệt liếc Đăng Chi, Đăng Chi liền dẫn các nha hầu hạ ngoài, đóng cửa phòng chờ bên ngoài.

 

“Đệ ... e rằng chút vấn đề.”

 

Khi Triều Triều vắng, tròn một tháng. Giờ nửa năm trôi qua, tám tháng, theo lý mà thì giờ thể hiểu lệnh, thể bò, thể , nhưng đứa trẻ ... Đối với mệnh lệnh hề chút phản ứng nào.

 

Hứa thị lo lắng cho Triều Triều, lo lắng cho hài tử, đêm thể chợp mắt. Đôi phu thê tối qua bàn bạc xong, hôm nay sẽ mời thái y đến xem, tạm thời để lộ phong thanh. Đang chuyện, liền thấy Đăng Chi bẩm báo từ bên ngoài.

 

“Phu nhân, lão gia, thái y đến ạ.”

 

 

Loading...