Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 550:--- Thượng Thần Giới ---
Cập nhật lúc: 2025-10-18 08:10:56
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Không .” Lục Triều Triều lắc đầu vẫy tay. “Thôi , chắc là cận hương tình khiếp thôi.” A Man đau lòng ôm lấy nàng, nhẹ nhàng cọ má má nàng.
Thật mềm mại đáng yêu.
Tạ Ngọc Chu xổm trong góc nàng: “Cận hương tình khiếp e giống lắm .”
Theo bản tính của Lục Triều Triều, nàng hẳn là sợ ca ca sắp trở thành đại nho .
Nhà ai phu tử mà chẳng sợ hãi!!
Huống hồ, bài tập các phu tử đưa tới đêm qua nàng còn xong.
Mèo Dịch Truyện
Tạ Ngọc Chu nghĩ đến việc nàng sắp đại sự nên vạch trần nàng.
“Hừm, ngươi trốn nhất thời, trốn một đời .”
“Đợi ngươi xong đại sự trở về, những ngày của ngươi sẽ... á.”
Một tiếng "đông".
Lời Tạ Ngọc Chu còn dứt, thể y mềm nhũn ngã lăn đất. Tiếng mõ gỗ trong tay "đông đông đông" lăn .
Lục Triều Triều phía , tay ôm một khối đá lớn.
“May mà y xổm, nếu thì đ.á.n.h ngất .” Lục Triều Triều dậm chân, thầm nghĩ mà cao thêm chút nữa thì .
“A Man tỷ tỷ, A Ngô tỷ tỷ, phiền hai đưa y về nhà giúp .”
Bất luận là Ngọc Chu ca ca đại năng chuyển thế, Lục Triều Triều từng nghĩ sẽ liên lụy khác.
Nàng về phía Truy Phong và Trúc Mặc.
“Trúc Mặc, ngươi thể ở nhà với A Ngô. Ngươi long tộc, liên lụy ngươi.”
“Truy Phong, ngươi cũng , ngươi về yêu giới .”
“Ta Lục Triều Triều, một một chịu, liên lụy bất kỳ ai.”
Mắt Trúc Mặc sáng, chớp chớp mắt định .
Truy Phong ưỡn ngực, mái tóc đỏ rực rỡ và nồng nhiệt: “Sao gọi là liên lụy? Chẳng lẽ chúng bằng hữu ?”
“Kẻ nào rút lui kẻ đó là đồ rùa rụt cổ!”
Trúc Mặc nhấc một chân lặng lẽ rụt về, đó nghiêm túc gật đầu, nghiến răng nghiến lợi : “, kẻ nào rút lui kẻ đó là đồ rùa rụt cổ!”
“Nàng xem Trúc Mặc kìa, tức đến đỏ cả mắt . Triều Triều, nàng xem chúng là loại gì ? Chúng là loại nhát gan sợ phiền phức ?” Truy Phong đ.ấ.m n.g.ự.c thùm thụp.
“Nàng yên tâm, an trí yêu giới thỏa đáng . Yêu giới tuy dám cùng nàng đ.á.n.h lên trời, nhưng tự bảo vệ thì vẫn .”
“Hơn nữa, cô gia quả nhân một , gì mà sợ! Ồ, Trúc Mặc, ngươi nương tử... nhưng ngươi hẳn cũng sợ nhỉ?” Truy Phong khoác vai Trúc Mặc, vẻ .
Trúc Mặc nghiến chặt răng: “Không sợ!” Từng chữ từng chữ một!
“, nàng lên thần giới, đương nhiên theo nàng .” Hắn hung hăng lườm Truy Phong một cái, đồ cẩu thối tử nhà ngươi!! Sao kéo xuống nước!
Truy Phong híp mắt với .
Trúc Mặc cố nén tiến lên nắm tay nương tử: “Nàng cứ yên tâm ở nhà đợi , nhất định sẽ sống sót trở về. Tuyệt đối để nàng quả phụ.”
Phượng Ngô...
Lục Triều Triều trong lòng chút kinh ngạc, Truy Phong cùng nàng ăn cùng ngủ, cùng lớn lên, việc nguyện ý theo nàng là chuyện đỗi bình thường.
Trúc Mặc, đồng ý.
Trong lòng cảm động là giả.
Lục Triều Triều mắt đỏ hoe kéo Trúc Mặc: “Trúc Mặc, đây là xem thường ngươi .” Vẫn luôn cho rằng, ở bên cạnh uất ức.
Trúc Mặc mà .
Ta thật sự ở phàm gian ôm nương tử ngủ.
Chờ Lục Triều Triều giao phó sự việc, Trúc Mặc hung hăng trừng mắt Truy Phong.
“Ngươi tay sai thì , ngươi lấy cớ gì chứ, đồ cẩu thối tử đáng c.h.ế.t!!”
Truy Phong lười biếng ôm hai tay: “Ta là đang giúp ngươi đó.”
Trúc Mặc tức đến bật : “Ngươi giúp cái gì? Ta chỉ cần rời khỏi nàng, là thể trở về Lũng Tác tiểu thái tử !!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-550-thuong-than-gioi.html.]
Truy Phong híp mắt : “Thật , ngươi thì cũng thôi. Ngươi là thần thú ký khế ước với nàng, nếu nàng c.h.ế.t ở thần giới, ngươi cũng sẽ c.h.ế.t. Ngươi ở ngay mắt, còn thể yên tâm hơn đúng ?”
“Ta đang giúp ngươi ? Vừa thể giúp ngươi biểu lộ lòng trung thành, thể tùy thời trông chừng cái mạng nhỏ của ngươi.” Truy Phong mặt mày đắc ý.
Trúc Mặc!!!
Hừ!
Đồ cẩu tặc, ngươi lý!!
Trúc Mặc nãy còn đầy vẻ ủy khuất, giờ phút nhiệt tình ở bên cạnh Lục Triều Triều mà vẻ ân cần.
“Nàng yên tâm, long tộc nhục cường hãn, nhất định sẽ bảo vệ nàng chu .”
Lục Triều Triều cảm động vô cùng.
Một cỗ xe ngựa dừng cửa Lục gia, Lục Triều Triều lập tức mang theo hắc long nhảy vút mây.
Thiếu niên thư sinh đang ôm sách xuống xe, : “Hãy cất kỹ chồng sách , đợi Triều Triều về thì đưa cho nàng.”
“Bên trong còn chú thích mới .”
Lục Nguyên Tiêu thoát vẻ mũm mĩm của thời thơ ấu, nhanh chóng cao lớn lên, giờ y vài phần thư sinh khí.
Tiểu tư mặt đầy ý : “Tam thiếu gia, bài vở ngài để cho tiểu tiểu thư, sắp chất đầy cả gian phòng . Nàng mà học hết nổi chứ?”
Lục Nguyên Tiêu nhướng mày: “Học hết nổi chứ.”
“Sống đến già học đến già, Triều Triều thông minh hơn .”
Vừa thở dài thật sâu.
“Ta là ngu ngốc nhất nhà.” Đáy mắt y thậm chí còn vài phần thất vọng.
Tiểu tư suýt chút nữa nhảy dựng lên, vẻ mặt khổ sở khuyên: “Bồ Tát phù hộ, Tam thiếu gia, ngài ở ngoài ngàn vạn đừng lời . Ngài là Cử nhân nhỏ tuổi nhất! Chỉ cần vượt qua điện thí, ngài chính là Tiểu Trạng nguyên mười ba tuổi! Đại công tử năm xưa cũng thể bì với ngài .”
Lục Nguyên Tiêu lắc đầu lia lịa: “Không thể so với đại ca. Đại ca là vì chuyện ngã nước liên lụy, nếu sớm vang danh thiên hạ, tam nguyên cập .”
“Hơn nữa, vốn là ngu nhất nhà.”
“Triều Triều quá mục bất vong, chỉ là nàng thích học thôi.” Vừa y lẩm bẩm.
“Triều Triều thể lãng phí thiên tư như chứ, đợi nàng về, sẽ tự dạy nàng.”
A Man và A Ngô , Triều Triều đoán sai.
May mà nàng chạy nhanh, nếu , ca ca của nàng sẽ ôm sách đến tìm nàng .
Chuyện A Man và A Ngô bộc lộ phận, tạm thời nhắc tới.
Lúc Lục Triều Triều mặc một hồng quần bên ngoài Nam Thiên Môn, thấy cảnh Nam Thiên Môn giới nghiêm khỏi bĩu môi.
Nàng nhập luân hồi, từng ghi danh sổ sinh tử, giữa biển mênh mông, thần giới tìm nàng cực kỳ khó khăn.
Lục Triều Triều cũng liên lụy nhân ở hạ giới.
Giờ phút , nàng lắc một cái, liền hóa thành dáng vẻ tiểu tiên phi thăng.
“Vị thần quân , xin hỏi đây Nam Thiên Môn ?” Nàng chắp tay vái chào vị tướng sĩ giữ cửa.
Vị tướng sĩ giữ cửa nghiêm khắc quét mắt nàng một cái: “Ngươi là tu sĩ phi thăng từ hạ giới ?”
“Dạ , mới phi thăng thần giới, còn mong thần quân chỉ điểm. Thần giới ...” Nàng kinh ngạc xung quanh.
“Thần giới quả nhiên là thần giới, phòng thủ nghiêm ngặt đến thế.”
Thiên tướng nhiều, chỉ mang tới một tấm gương khổng lồ: “Mỗi tu sĩ phi thăng đều chiếu thần kính .”
Lục Triều Triều giương lên khuôn mặt tươi , má lúm đồng tiền lộ .
“Được.” Nàng thản nhiên tự tại qua thần kính, thần kính hề chút biến hóa nào.
Vị thiên tướng giữ cửa mặt mày lúc mới hòa nhã hơn vài phần: “Đã mạo phạm đạo hữu .”
“Bình thường thần giới nghiêm ngặt như lúc , chỉ là mấy ngày nay thần giới yên . Đang thần phạt.”
Lục Triều Triều rũ mắt xuống: “Có thần minh nào phạm sai lầm lớn ?”
Thiên tướng ngừng một chút: “Ngài thần giới tự khắc sẽ .” sai trái, còn là điều bọn họ thể quyết định.