Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 547:--- Huyết Mạch Áp Chế ---

Cập nhật lúc: 2025-10-18 08:10:53
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tạ Ngọc Chu mí mắt run lên.

 

“Sao y đột nhiên mở mắt? Y hiểu nhỉ ha ha ha…” Tạ Ngọc Chu nhịn chọc chọc khuôn mặt nhỏ trắng trẻo của y. “Ngươi dậy đ.á.n.h , đ.á.n.h …” Nàng lắc lư mặt y.

 

Tạ Ngọc Chu lè lưỡi với y, đuổi theo bước chân của Triều Triều mà .

 

Đứa bé dường như trong nôi, lẳng lặng lên trời, nhắm mắt.

 

Đứa trẻ , quả thật khó nuôi.

 

Hứa Thời Vân mấy đứa con đều nhũ mẫu, đứa trẻ còn chào đời sớm chuẩn kỹ càng.

 

Nhũ mẫu cho bú, y chịu.

 

Mím chặt môi, chịu b.ú một ngụm nào, thậm chí còn lộ vẻ kháng cự đầy mặt.

 

Hứa Thời Vân bất đắc dĩ, chỉ đành tựa gối lưng, tự chinh cho bú.

 

Dung Triệt cho lui hết , Hứa thị liền ôm đứa bé giường.

 

lâu , bỗng Vân Nương hét lên một tiếng.

 

“A!”

 

Dung Triệt hoảng hốt đẩy cửa xông , chỉ thấy Vân Nương nét mặt méo mó đầy đau đớn, trong lòng nàng, đứa bé miệng dính đầy máu.

Mèo Dịch Truyện

 

Y mà dùng lợi răng c.ắ.n Hứa thị chảy máu.

 

Dung Triệt đau lòng vô cùng, đối với đứa trẻ , giờ đây y cảm giác gì. Rõ ràng đó là con của y và Vân Nương, trong lòng đau giận.

 

Lại lo lắng bản thể khống chế đứa trẻ, tương lai sẽ để y con đường sai trái, gây họa cho bá tánh.

 

Dung Triệt c.ắ.n răng, cộc cằn ôm đứa trẻ sang một bên, cẩn thận lau rửa vết thương cho Vân Nương: “Đừng cho b.ú nữa. Từ nay về , tuyệt nhiên cho b.ú thêm một ngụm nào!”

 

Hứa Thời Vân mím môi, nàng thể rõ ràng cảm nhận , thứ đứa bé b.ú sữa , mà là máu.

 

“Nhũ nương cũng thể cho bú, tạm thời dùng thìa đút .” Vân Nương thở dài một tiếng, nhũ nương cũng dễ dàng gì, tạm thời cứ đút cho b.ú .

 

Lục Triều Triều mẫu thương, đau lòng : “Nương, Phương trượng , y sẽ lời con. Hay là, đưa y về phòng con ?”

 

“Nương yên tâm, Triều Triều nhất định sẽ chăm sóc thật !!”

 

Tiểu cô nương vỗ n.g.ự.c thùm thụp.

 

“Con mới bốn tuổi rưỡi, ban đêm còn cần chăm sóc mà.” Hứa Thời Vân lập tức từ chối, nàng cũng nỡ để Triều Triều vất vả.

 

“Đăng Chi tỷ tỷ ở gian ngoài mà, lẽ ở bên cạnh Triều Triều y sẽ ngoan hơn một chút.”

 

“Nương sinh con, còn hồi phục nguyên khí. Cứ để y ngủ trong nôi, đặt trong phòng Triều Triều là . Triều Triều động tay, để Đăng Chi tỷ tỷ .” Tiểu cô nương đảm bảo.

 

“Phu nhân, để nô tỳ thử một . Đứa trẻ , sớm muộn gì cũng giao cho tiểu chủ tử.”

 

Vân Nương vẫn lắc đầu, Triều Triều mới bốn tuổi rưỡi, trách nhiệm của nàng. Nàng Triều Triều vất vả.

 

Điều nàng hiểu về việc Triều Triều nuôi dạy đứa trẻ , cũng chỉ là Triều Triều động khẩu, khác động tay.

 

Tuyệt đối để Triều Triều lao lực.

 

“Bây giờ y còn nhỏ, nương vẫn nắm giữ . Cùng lắm thì, cứ để y đói đến khi chịu ăn thì thôi. Con bây giờ còn đang lớn, thể để y quấy rầy giấc ngủ của con.” Vân Nương phất tay, lúc mới dỗ Lục Triều Triều ngoài.

 

Lục Triều Triều bất đắc dĩ, chỉ đành bỏ qua.

 

Hứa Thời Vân miệng cứng rắn, nhưng nào thể nhẫn tâm đứa trẻ khát sữa chờ bú.

 

Ban ngày giằng co mấy , đứa trẻ ăn, nàng liền sốt ruột nóng nảy.

 

Ban đêm, Lục Triều Triều lẻn phòng mẫu .

 

Trong phòng, Vân Nương đang lén lút lau nước mắt, dường như đang đứt quãng gì đó với Dung Triệt: “Chẳng lẽ, cứ tiếp tục để y đói ?”

 

Dung Triệt hít sâu một : “Vân Nương, y là con của chúng , nàng đau lòng, cũng đau lòng.”

 

“Nàng đúng ? Y là máu. Chúng thể nuôi dưỡng một quái vật khát máu. Y đầu thai bụng chúng , chúng chuẩn tâm lý thật kỹ. Đối với y, lẽ tay độc ác sẽ là chuyện thường tình.” Bằng , thể uốn nắn ?

 

Dung Triệt giờ đây cảm thấy khó khăn.

 

Cốc cốc cốc, bên ngoài, Lục Triều Triều gõ cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-547-huyet-mach-ap-che.html.]

 

Hai vội lau nước mắt, thấy Triều Triều đến, liền nhanh chóng lau khô lệ.

 

“Nương, con giúp nương cho b.ú nhé?” Lục Triều Triều hăng hái thử, giả vờ thấy đôi mắt đỏ hoe của cha .

 

Hứa Thời Vân lưng với nàng, sợ con gái phát hiện , chỉ gật đầu đồng ý.

 

Đứa bé ở trong gian nhỏ bên trong rèm, Đăng Chi đang nhỏ giọng an ủi Vân Nương. Tất cả đều chú ý đến động tĩnh của Lục Triều Triều.

 

Lục Triều Triều bưng bát nhỏ, lẩm bẩm : “Đệ , tỷ tỷ cho b.ú sữa nhé, tỷ tỷ đối xử với ghê ha?”

 

“Ưm, há miệng nhé…”

 

Đứa bé sinh trắng trẻo, nhưng đôi mắt ánh lên vẻ đen sẫm, khi chằm chằm khác, vài phần đáng sợ.

 

Y mím môi c.ắ.n môi , chịu há miệng.

 

Lục Triều Triều cho b.ú vài xong, liền nổi tính, liếc ngoài rèm, bưng bát ngẩng đầu uống một , ực ực…

 

Đáy bát lập tức trống rỗng.

 

Tiểu cô nương mắt sáng rỡ, gật đầu: “Vẫn là mùi vị đây.”

 

“Ngươi ăn, ăn đây.” Nói xong, trong đôi mắt trợn tròn của , nàng cầm bát tủm tỉm tìm nương.

 

“Nương, ăn …”

 

Vân Nương mắt lệ nhòa đầu: “Thật ? Thật ăn ? Triều Triều, con vất vả .”

 

Lục Triều Triều nghiêm túc gật đầu: “Ăn , Triều Triều cho b.ú là ăn ngay. Quả nhiên vẫn ngoan. Nương, y ăn, nương cứ gọi con nhé… Triều Triều vất vả, Triều Triều…” chỉ là no căng bụng thôi.

 

Vân Nương mừng rỡ đến rơi lệ, chỉ ôm Triều Triều hôn lên mặt nàng hết đến khác.

 

Triều Triều bốn tuổi rưỡi, mặt vẫn còn mùi sữa.

 

Lục Triều Triều mỗi ngày đều dành thời gian đến cho bú, nào cũng tìm cách đuổi họ . Triều Triều bản tính ngoan ngoãn, nhà từng nghi ngờ…

 

Liên tiếp ba ngày, đứa bé vốn quấy, giờ cũng quấy nữa.

 

Thường xuyên ngủ một giấc, là ngủ nửa ngày.

 

“Tốt , tiểu công tử quả nhiên lời Triều Triều. Bây giờ còn thích quấy nữa… Nhìn xem, ngủ ngon bao!” Đăng Chi mặt lộ ý .

 

Lục Triều Triều lén chọc chọc má y, ai, đói đến ngất xỉu .

 

Lục Triều Triều trong lòng hiểu rõ, m.á.u là tinh khí, là sinh cơ biến hóa thành, y bản tính mang theo sự tàn nhẫn. Y ỷ việc hấp thụ trọc khí, đủ tự tin, cố ý đối phó với cha . Hai ngày nay ăn uống, tiêu hao sạch bách năng lượng của y.

 

Đến ngày thứ ba, Lục Triều Triều như thường lệ bưng đến một bát sữa.

 

Nàng còn đưa tay , đối phương như chim non khát sữa, há to miệng, chậm chạp chịu khép .

 

Sợ há chậm, Lục Triều Triều sẽ uống hết sạch.

 

Sự nhẫn tâm của cha , kèm với nước mắt. Y tuy còn nhỏ, ký ức quá khứ, nhưng y thể cảm nhận cảm xúc, cha đang đau lòng.

 

tỷ tỷ…

 

Là thật sự sẽ bỏ đói y đến c.h.ế.t!

 

Nàng thậm chí từng d.a.o động!

 

Lục Triều Triều bĩu môi y, chút tiếc nuối khó hiểu. Cái loại xương cứng , nàng còn xem rốt cuộc cứng đến mức nào. Dù cũng c.h.ế.t đói , cứ đói đến c.h.ế.t thì thôi.

 

Dung Triệt thấy y uống sữa ngụm lớn ngụm lớn, thậm chí sặc cũng dám khép miệng. Xót xa vui mừng…

 

43. “Để thử xem.” Y nhận lấy thìa, Lục Triều Triều tủm tỉm sấp nôi .

 

Đệ ngoan ngoãn uống từng ngụm một.

 

Tảng đá lớn trong lòng vợ chồng Hứa Thời Vân rớt xuống đất.

 

ai cũng hiểu, đứa trẻ khó dạy e rằng còn khó hơn tưởng tượng.

 

May mắn , y còn nhỏ trong tháng cữ, thể gì quỷ quái.

 

Có Lục Triều Triều ở bên, chuyện vẫn bình an vô sự.

 

 

Loading...