Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 513:--- Cách Cách Bất Nhập ---
Cập nhật lúc: 2025-10-18 08:10:02
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nhật Nguyệt đồng huy? Đôi khi phàm gian cũng xuất hiện cảnh tượng .” Lục Triều Triều chiếc ghế đẩu nhỏ, chống cằm lão thái thái.
Thần hồn của lão thái thái mấy ăn khớp với thể xác .
“Không, cái là Nhật Nguyệt đồng huy, là mặt trời và mặt trăng cùng lúc lơ lửng trung.” Nàng ngẩng đầu lên, tựa hồ phảng phất vẻ tang thương.
Tạ Ngọc Chu mà ngớ : “Chuyện quả thật từng qua.”
“Nãi nãi, chẳng vĩnh viễn thể về nhà ?” Tạ Ngọc Chu cất giọng oang oang hỏi.
Lão thái thái thở ngưng , chiếc ghế tre đung đưa cũng dừng bặt.
A Man trừng mắt Tạ Ngọc Chu, Tạ Ngọc Chu mãi mới nhận liền vội vàng bịt miệng, khổ mà : “Nãi nãi, là Chu Chu bậy. Người đừng giận… Người nhất định sẽ tai qua nạn khỏi, trở về cố hương.” Dù rằng, y cũng chẳng cố hương ở .
Thậm chí, lão thái thái miêu tả, y cảm giác quen thuộc như thể xuyên qua thời .
Lão thái thái khổ lắc đầu, nàng mấy lên nhưng đều .
A Man vội vàng tiến lên đỡ nàng: “Tổ mẫu, A Man đây.”
Lão thái thái còng lưng: “Già … già .”
“Trở về, thì ích gì chứ? Có lẽ, già nua, hoặc lẽ c.h.ế.t .”
Miệng nàng lẩm nhẩm một khúc nhạc nhỏ, thật dịu dàng và du dương, là một giai điệu mà từng qua.
“Nãi nãi vẻ thần bí… Nhật Nguyệt đồng huy, mới thể về nhà. Thật sự nơi như ?” Tạ Ngọc Chu luôn cảm thấy quá đỗi kỳ lạ.
Lục Triều Triều nhớ những gì thấy và khi hiến tế, khỏi gật đầu: “Có.”
“Có lẽ, bên ngoài thế giới , cũng vô tiểu thế giới.”
“Thiên Đạo, thống ngự chính là bản thế giới .”
“ bộ hư bao la, tạo thành từ vô tiểu thế giới.”
“Khoảnh khắc Nhật Nguyệt đồng huy giao hội, cánh cửa thời hỗn loạn, đưa nàng rời khỏi thế giới ban đầu. Đương nhiên, cũng chỉ là suy đoán.” Trong lòng Lục Triều Triều hiểu rõ, phỏng chừng đoán trúng tám chín phần mười.
“Thật ? Thuyết pháp quả là đầu .” Tạ Ngọc Chu vô cùng kinh ngạc.
“Nếu , lão thái thái chẳng vĩnh viễn thể về nhà ư!”
“Nàng nếu ở Thần Giới, Nhân Giới, Ma Giới Minh Giới, đều thể tìm cách về nhà. nếu ở một thời khác, chẳng vĩnh viễn thể về nhà ?” Tạ Ngọc Chu hít sâu một khí lạnh.
“Thân bằng hảo hữu, tất cả ràng buộc đều ở một thời khác.” Vĩnh viễn nhớ nhung nhưng thể gặp mặt, là bi ai đến nhường nào.
“Chẳng trách tổ mẫu luôn một cảm giác xa cách, dường như hợp với thế giới .” A Man đóng cửa phòng , khẽ thở dài.
Thật , nàng thể đoán tổ mẫu thuộc về thế giới .
Tất cả những gì tổ mẫu tiết lộ, đều thuộc về nơi đây.
Mèo Dịch Truyện
“Ta trong thôn kể lể, tổ mẫu năm xưa thời trẻ ngu ngơ, khi rơi xuống nước đột nhiên trở nên thông tuệ. cũng lúc điên điên khùng khùng, cả ngày kêu gào về nhà.”
“Nàng từng nhiều chuyện ngốc nghếch.”
“Cho đến , dường như c.h.ế.t tâm. Bắt đầu trở nên cô độc, thích chuyện, thậm chí còn giao tiếp với khác.”
“Khi , nàng một sống ở nơi .”
“Mãi đến nhận nuôi , hai chúng nương tựa lẫn . Khuôn mặt tổ mẫu mới thêm vài phần tươi .”
nàng , tổ mẫu từng buông bỏ.
A Man nhẹ nhàng thở phào: “Ta với các ngươi những chuyện gì, chỉ thêm phiền muộn cho các ngươi thôi.”
“Đi , dọn phòng cho các ngươi . Hãy nghỉ ngơi .”
“Người trong thôn… chút địch ý với và tổ mẫu, các ngươi chỉ là đến tá túc, sẽ giải thích với thôn.” A Man tính tình , chăn nệm tuy cũ nhưng giặt giũ sạch sẽ, còn vương mùi hương.
“Hai các ngươi tình cảm thật .” A Man trộm .
Tạ Ngọc Chu mới mười tuổi, Triều Triều bốn tuổi, A Man sợ Triều Triều còn nhỏ sẽ sợ hãi nên để hai ở chung một phòng.
Hơn nữa, trong sân cũng chẳng còn phòng nào khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-513-cach-cach-bat-nhap.html.]
Đợi A Man rời , Tạ Ngọc Chu liền ngoan ngoãn kéo chăn nệm xuống đất.
“Ta ngủ đất.”
“Nương nam nữ ranh giới lớn, thể ngủ chung giường. Ngọc Chu ca ca, quả thật nhiều đó!” Lục Triều Triều mặt mày tán thưởng.
Tạ Ngọc Chu…
“Nam nữ đại phòng, cũng bảy tuổi chứ.”
“Ta chủ yếu là phòng ngươi.”
“Ta sợ ngươi đái dầm, đổ cho …”
“Bây giờ Truy Phong ở đây, ai gánh tội ngươi ! Ta mười tuổi , nếu đái dầm, A Man và nãi nãi sẽ nghĩ thế nào về chứ?” Tạ Ngọc Chu hừ một tiếng giận dỗi, quấn chặt chăn.
Lục Triều Triều má phồng lên, tức giận đến mức búi tóc cũng vểnh ngược.
“Ai gánh tội chứ?! Ngươi bảo Truy Phong xem!” Tiểu nha đầu chống nạnh, chau mày trợn mắt.
Tạ Ngọc Chu bĩu môi: “Nếu Truy Phong thể tiếng , thì ba ngày ba đêm cũng kể hết nỗi oan ức .”
Lục Triều Triều…………
Y thật sự nên lắm lời.
Một lát , Tạ Ngọc Chu ôm chăn ngủ say, thậm chí còn vang lên tiếng ngáy khẽ.
Lục Triều Triều nửa mê nửa tỉnh, dường như thấy tiếng mở cửa.
Tiểu cô nương mặc nội y, khoác lớp lông đỏ mềm mượt sáng bóng dày cộp, nhẹ nhàng đẩy cửa .
Dưới ánh trăng.
Lão thái thái tóc bạc phơ mặt đầy tang thương thành kính quỳ lạy mặt trăng.
Lão thái thái tuôn hai hàng lệ đục, đôi mắt , dường như xuyên qua mặt trăng, về quá khứ của nàng.
Nhà của nàng.
Nàng cả đời gả, giao tiếp với khác, sống trong những ký ức năm xưa. Nàng đang chống đối thế giới , nhưng thể rời .
“Hài tử, mau về nghỉ ngơi . Đêm lạnh , coi chừng nhiễm phong hàn.” Lão thái thái lau nước mắt, thấy Lục Triều Triều ngoài, khỏi dắt nàng xuống chiếc ghế dựa trong sân.
Trong sân trồng hoa, trồng rau nhỏ, chăm sóc đấy.
“Ta , e rằng đợi đến ngày về nhà nữa .” Nàng khổ .
“Thân thể của , , đại hạn sắp tới. Vốn định gả A Man , để nàng nơi nương tựa. Nào ngờ…”
“Nha đầu A Man mệnh khổ, cha nó bặt vô âm tín, đây.” Nàng ôm Triều Triều, dường như nước mắt trào .
“Nãi nãi, khi Nhật Nguyệt đồng huy, gặp chuyện gì mới đến đây ? Có điểm đặc biệt nào ?” Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn vùi trong lòng lão thái thái, lão thái thái vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng.
Trong mắt lão thái thái dường như đang suy tư điều gì.
“Ta , ở cố hương là một bệnh.”
“Thật , về , lẽ cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”
“Ta sinh nhiều bệnh tật, luôn liệt giường, là khách quen của bệnh viện. Bệnh viện, chính là y quán ở nơi .”
“Bệnh viện đoán chắc sống quá mười tám tuổi, nhưng cha tán gia bại sản, chỉ mong thể sống thêm một ngày.”
“Là liên lụy đến các nàng.”
Giọng lão thái thái run rẩy, nàng ở cố hương còn sống bao lâu, nhưng mạng sống của nàng, là cha hao phí tất cả để đổi lấy. Nàng trở về, để cho các nàng một lời giải thích!
“Ngày đó, một đứa bé hai ba tuổi, bò ban công lớn. Nguyên do là nhà vắng, nó lóc tìm lớn, liền đạp ghế trèo lên ban công.”
“Tầng lầu cực cao, lúc đó vây xem đông.”
“Ta khỏi bệnh viện, kịp nghĩ nhiều, liền xông lên đỡ lấy nó.”
“Nó đập , khoảnh khắc , khi nhắm mắt , thấy nhiều vây quanh… thấy trời mặt trời và mặt trăng cùng hiện hữu, nhưng chỉ trong chớp mắt liền biến mất. Sau đó, liền mất ý thức, rơi hôn mê.”