Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 512:--- Dị Thế Chi Hồn ---

Cập nhật lúc: 2025-10-18 08:10:01
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Vậy , xe bò của chúng là do bọn họ đẩy về ?” “Hèn chi oán khí nặng đến …” Tạ Ngọc Chu kinh ngạc trợn tròn mắt, quả nhiên, Lục Triều Triều thể dùng mưu quỷ đẩy xe. A Man kinh hãi mãi hồi hồn .

 

“Trời ạ, sống ngần năm, đây là đầu gặp chuyện như .” May mắn , hữu kinh vô hiểm, bình an trở về thôn. Nàng chợt xót xa con bò già, đây là chiếc xe bò nàng bán nửa năm bún ốc mới mua về . Tạ Ngọc Chu thấy bò già thương, dứt khoát leo lên xe nữa, mà cùng nàng thôn.

 

Giờ là đêm khuya, trong thôn sớm cửa đóng then cài. Nghe tiếng động bên ngoài, lén lút vén cửa sổ liếc một cái, thấy A Man, “rầm” một tiếng… lập tức đóng sập cửa sổ .

 

“Ta là hài tử sinh từ quan tài, trời sinh bất tường, dân làng thích chuyện với .” Nàng ngượng nghịu, thần sắc lộ vài phần thất vọng. “Sao thể là bất tường chứ? Mẫu mất, ngươi vẫn thể bình an chào đời, đây là thiên đại may mắn mới đúng.” “Ngươi thể sống , mẫu khuất hẳn sẽ an lòng.”

 

A Man khẽ giật , chợt cảm thấy, tiểu thiếu niên vô tư lự vài phần Phật tính. “Được, nhất định sẽ sống thật .” “Ta còn tìm thấy phụ bạc bẽo, còn thành lời hứa với mẫu nữa.”

 

Nàng sống trong thôn mười mấy năm, dân làng ai nấy đều tránh xa nàng như tránh rắn rết. Trừ tổ mẫu , cả thôn ai chuyện với nàng. Nay thêm hai tiểu bằng hữu, ngược thêm chút thú vị. Vài xuyên qua thôn, một đường tới tiểu viện chân núi.

 

A Man chỉ tay về phía ngọn núi xanh biếc um tùm phía , khóe môi tràn ngập vị đắng chát: “Mẫu , chính là ngọn núi đó mất tích. Khi trở về, trong bụng m.a.n.g t.h.a.i .” “Ta từng vô núi, nhưng trong núi sương mù, yêu tà, chỉ thể loanh quanh bên ngoài. Từng núi mấy đều vô công mà trở về.” “Thôi , đừng nhắc tới những chuyện phiền muộn nữa.”

 

Tiểu viện đơn độc chân núi chút thanh u, cửa gỗ khép chặt, hàng rào tường bao, bên trong trồng ít rau xanh. “Tổ mẫu, về nhà , mau mở cửa ạ.” Dưới ánh trăng, giọng nàng chút đột ngột. Không bao lâu, trong nhà sáng đèn. Lão nhân lảo đảo bước chân mở cửa gỗ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-512-di-the-chi-hon.html.]

 

“Tổ mẫu, về . Đây là hai vị tiểu ân nhân quen hôm nay, tới nhà tá túc.” Nàng tủm tỉm, nhưng khoảnh khắc lão nhân thấy nàng, ánh mắt đột nhiên trầm xuống. “Sao con về ? Hôm nay… hôm nay là ngày con đính hôn mà!”

Mèo Dịch Truyện

 

A Man mắt sâu thẳm, cúi thấp đầu. “Ưm, A Man gả chồng. Muốn ở bên tổ mẫu, mãi mãi ở cạnh tổ mẫu.” Nàng mắt ngấn lệ, dỗ dành lão thái thái. Lão thái thái hung hăng vỗ mu bàn tay nàng, mu bàn tay nàng đều chút đỏ. “Con ở bên gì? Ta già nua thế , sớm muộn gì cũng sẽ c.h.ế.t! Nếu con nơi nương tựa, ai sẽ che chở cho con?” “Gia đình đó là đồ tể, sát khí, nhất định thể trấn áp bát tự của con!” “Con mau về ! Sớm thành hôn, cũng sớm an lòng!” “Con ngày ngày quấn lấy gì, mệnh cách của con , ở bên , sẽ khắc !” Lão thái thái trừng mắt giận dữ, năng hết sức khắc nghiệt.

 

A Man cúi thấp đầu, từng giọt nước mắt lớn rơi xuống. “Ta thành hôn, cũng hại nữa. Nếu tổ mẫu sợ , sẽ dọn sống bên mộ mẫu , dựng một túp lều tranh, cũng thể sống qua ngày!” Lão thái thái tức đến ngửa : “Con… con…” Tạ Ngọc Chu từ ngoài cửa thò đầu : “Nãi nãi, gia đình đó c.h.ế.t hết . Nghe đồ tể mấy năm gây sát nghiệt, hôm qua kẻ thù tìm đến báo thù, cả nhà đều g.i.ế.c sạch.” “Đến cả trứng gà cũng tan tác.” Lão thái thái ngớ .

 

“Tỷ tỷ A Man nàng còn…” “Ngọc Chu!” A Man đột nhiên quát lớn, cắt ngang lời Tạ Ngọc Chu. Tạ Ngọc Chu béo miệng , dám nhắc đến chuyện nàng nhảy sông nữa. Lão thái thái cẩn thận nàng, thấy y phục nàng vài phần mùi tanh, tựa như bò từ nước lên hong khô. Trên tóc còn vương những cọng cỏ khô. Lão thái thái mắt đỏ, hung hăng : “Sao còn mau , ngoài cửa gì!” Lão thái thái nhỏ bé bước chân nhanh nhẹn, đẩy tay A Man , vội vã trong nhà. Vừa , lén lút lau nước mắt. “Cái lão trời già đáng c.h.ế.t , chẳng thứ gì! Hại , còn hại nha đầu Man!” Trong nhà lờ mờ truyền tiếng lão thái thái mắng chửi.

 

Chờ vài chuyển đồ nhà. Trên bàn thắp đèn dầu, đèn dầu cháy lách tách. Trên bàn bày bát mì nóng hổi, cùng với những chiếc bánh ngọt nhỏ hình vuông, vàng óng. “Cái gọi là bánh ngọt. Mau nếm thử , tài điểm tâm của tổ mẫu là tuyệt nhất đó!” Hai tiểu gia hỏa như nạn dân chạy nạn, lao thẳng lên bàn. Đồ ăn miệng ngọt ngào vô cùng, là hương vị từng nếm qua. “Ô ô ô…” Lục Triều Triều đột nhiên trợn to mắt, hung hăng vỗ cổ họng. Sợ đến nỗi A Man vội vàng rót cho nàng một chén nước, nàng nhờ nước đó mới nuốt trôi bánh ngọt. “Ngươi ăn chậm thôi, trong nhà còn nữa mà. Đây là món ngon quê hương của tổ mẫu, khi nào nhớ nhà sẽ ăn vài miếng.”

 

Trên bàn đặt ba cái bát lớn, bát dùng đĩa úp . A Man mở đĩa . “Đây là gì? Hương thơm nồng nàn quá… Nãi nãi, nấu cơm thật nhanh!” Tạ Ngọc Chu nhà mới chớp mắt một cái, mì dọn lên bàn . A Man bật : “Đây là mì ăn liền.” “Dùng nước sôi pha , lúc nào cũng thể ăn. Đây cũng là món ngon quê hương của tổ mẫu, tổ mẫu nghiên cứu nhiều năm mới miễn cưỡng .” A Man từng thấy ăn . “Ta ngay mà, tổ mẫu còn luộc thêm một quả trứng cho .” A Man tủm tỉm gắp mì, húp một ngụm lớn, thật thơm! Ba đứa trẻ vùi đầu ăn ngẩng lên. Lão nhân cửa sổ, xa xăm vầng huyết nguyệt trời, ánh mắt mơ hồ. Ba đứa trẻ đến cả nước canh cũng uống cạn sạch.

 

“Nãi nãi, nãi nãi, quê hương ạ?” “Món ngon quê hương của thật tuyệt. Bàn đào trời cũng chẳng ngon bằng mì sợi .” Lục Triều Triều chút do dự mà khen ngợi. Lão nhân khỏi nở nụ , mái tóc bạc phơ, nàng ghế bập bênh mà đung đưa. “Ở một nơi cực kỳ xa xôi, vĩnh viễn thể nào tới .” Trong ánh mắt tràn ngập hồi ức, nhắc đến quá khứ, sắc thái đều trở nên dịu dàng. “Vậy tới đây bằng cách nào?” Tạ Ngọc Chu bụng căng tròn, nhưng tay vẫn buông bánh ngọt, xoa bụng gặm. Lão thái thái mỉm . “Các con tin Nhật Nguyệt đồng huy ?” “Ở quê hương của , từng một ngày, mặt trời và mặt trăng cùng lúc xuất hiện bầu trời. Cứ như là… thời xuất hiện vết nứt. Cứ như là… thời gian ngược? Dường như thời trở nên hỗn loạn.” “Đợi đến khi tỉnh , xuất hiện ở nơi đây.” Tạ Ngọc Chu lắc đầu: “Chuyện kể thật thần thần bí bí, mặt trời và mặt trăng thể cùng xuất hiện chứ?” Lão nhân mỉm . A Man mang nước nóng đến cho Triều Triều, giúp nàng rửa mặt rửa chân. “Trong thôn còn đồn đại về tổ mẫu nữa.” “Họ tổ mẫu khi còn trẻ ngu ngốc vô cùng. Năm mười sáu tuổi vô tình ngã xuống nước, tỉnh đó liền trở nên lanh lợi thông minh. Dân làng cứ khăng khăng ma nhập, còn trói ở từ đường để trừ tà ba ngày.” “Từ đó về , dân làng còn qua với tổ mẫu nữa.” “Sau , tổ mẫu cứu , và tổ mẫu nương tựa mà sống.” Lão nhân xoa đầu nàng. Người về nhà, thật sự về nhà. Nhật Nguyệt đồng huy, cơ duyên như ở nơi nào đây?

 

 

Loading...