Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 482:--- Người tốt bị trời đánh ---
Cập nhật lúc: 2025-10-18 08:09:31
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Trục Phong Trục Phong, ngươi mãi mãi thể hơn !” Tạ Ngọc Chu bĩu môi về phía Trục Phong lông đỏ khắp . “Hiện tại là thần toán đó!”
“Này , ngươi cái con ch.ó c.h.ế.t tiệt , dám lườm !”
“Ngươi còn vương pháp ?” Tạ Ngọc Chu rõ ràng cảm thấy Trục Phong khinh thường, tức đến đỏ bừng cả mặt.
Ta đây dễ dàng lắm ! Vì tranh thủ thể diện, tốn ba trăm linh thạch! Lại còn theo đuổi nam nhân khuyên nhủ hai ngày hai đêm, tốn hết lời lẽ mới hòa giải ! Danh dự , đều là nên !
“Ta còn ngươi , Trục Phong ngươi thừa lúc Triều Triều ở nhà, thường xuyên lén chạy ngoài. Ngươi ?” Tạ Ngọc Chu bắt Trục Phong, nhưng Trục Phong tuy béo nhưng hình linh hoạt, căn bản thể gì nó.
“Hôm nay, chúng Vạn Kiếm Tông đòi công đạo ?” Tạ Ngọc Chu ánh mắt nóng rực Lục Triều Triều, y mong chờ quá khứ của Triều Triều.
Lục Triều Triều nhẹ nhàng gật đầu.
“Thứ nhất, tìm Thương Ngô.”
“Thứ hai, hỏi vì đổ linh khí phàm gian.”
Thứ ba, nàng trở cố địa. Muốn xem ngôi nhà chất chứa vô hồi ức của nàng.
Mấy ngày nay, nàng hung hăng đ.á.n.h cho đám tu sĩ buôn bán tinh linh trong Linh giới một trận. Đa tán tu thả . Duy chỉ Vạn Kiếm Tông, hề tin tức.
Nói đến đây, tộc Tinh linh đại khái vì tâm tính thuần lương, cố chấp một đường. Khi học kiếm thuật khá ngộ tính. Giả dĩ thời nhật... tộc Tinh linh yếu ớt thể tự lo, e rằng sẽ trở thành quá khứ.
Lục Triều Triều thở dài u u.
“Rốt cuộc là đúng sai?” Tộc Tinh linh, hình như bắt đầu chạy như điên về hướng dũng mãnh.
Thôi bỏ , hẳn là... gì đáng ngại nhỉ. Lục Triều Triều chột sờ mũi.
Trong Tây Hà Thành, vì Thành chủ bạo tễ và Trân Bảo Các gặp chuyện, cả thành trì đều gió tanh mưa máu, quản chế cực kỳ nghiêm ngặt. kẻ chủ mưu, coi trọng. Dù , nàng cốt linh mới bốn tuổi, ai cũng sẽ đến mức điên rồ như , ngay cả đứa trẻ bốn tuổi cũng nghi ngờ!
Nàng cứ thế nghênh ngang bước khỏi cổng thành. Trên tay còn dắt một con ch.ó lông đỏ, khiến bật . Trục Phong cúi đầu thật sâu... ngẩng đầu ch.ó lên . Nó giơ chân cào cào vòng cổ cổ, ai da.
Quốc sư dẫn vài dùng mấy trận pháp truyền tống, cho đến khi đến hải vực.
“Vạn Kiếm Tông ở tận cùng Linh Hải. Trong Linh Hải một luồng lực lượng, cho phép bay biển, chỉ thể thuyền mà thôi.”
“Trong Linh Hải Giao nhân, Giao nhân giỏi dùng tiếng ca để mê hoặc qua đường.”
“Một con Giao nhân đáng sợ, đáng sợ là chúng cực kỳ đoàn kết. Chọc giận một con, cả hải vực Giao loại đều sẽ kinh động.”
“Nghe nước mắt Giao nhân sẽ hóa thành trân châu, thật ?” Tạ Ngọc Chu đầy mặt tò mò.
“Là thật!”
“Là thật!” Lục Triều Triều và Quốc sư đồng thanh.
“Triều Triều cũng ư??” Quốc sư kinh ngạc hỏi, Lục Triều Triều lắc đầu lia lịa.
“Nghe thôi.”
Quốc sư hàm tiếu : “Phải, nước mắt Giao nhân sẽ hóa thành trân châu. Hơn nữa quý giá. vì chúng Linh Hải bảo vệ, thể mê hoặc thế nhân, ngược sống hơn tộc Tinh linh.”
“Nếu thấy tiếng ca Giao nhân, nhất định lập tức nhắm mắt, bịt tai, đừng để mê hoặc.” Trong Linh giới nhiều luyện khí sư, chiếc thuyền nhỏ tinh xảo bằng bàn tay, khi xuống nước liền thể hóa thành một con thuyền thật.
Mọi lên thuyền, Chúc Mặc luôn túc trực bên cạnh Lục Triều Triều.
Con thuyền lớn xuôi theo dòng nước, Quốc sư điều khiển thuyền xa.
“Nước Linh Hải , xanh biếc...” Tạ Ngọc Chu vươn tay sờ sờ, luôn cảm thấy đáy nước ẩn giấu vật cự đại ngập trời nào đó, chỉ nước thôi kinh hồn bạt vía.
“Vì nước quá sâu, sâu nên mới xanh.”
“Ngươi , nước Linh Hải sâu bao nhiêu ?” Quốc sư . Không đợi trả lời, y liền : “Mấy vạn mét.”
“Hơn nữa Linh Hải cách tuyệt lực lượng, rơi Linh Hải liền chìm xuống đáy nước, thể sống sót. Toàn bộ Linh Hải, đều do Đại yêu Phù Đồ khống chế.”
“Nghe , Đại yêu Phù Đồ và Yêu Vương mối quan hệ đối địch, hai kẻ từng tranh giành ngôi vị Yêu Vương.”
“Sau khi Phù Đồ thua Yêu Vương, liền nhiều năm hiện . Còn Yêu Vương, dường như cũng biến mất. Trận chiến đó, e rằng cả hai đều thương nặng. Chắc là đang trốn ở đó dưỡng thương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-482-nguoi-tot-bi-troi-danh.html.]
Đang chuyện, liền thấy bên bờ một con phi điểu sự truy bắt của linh thú, hoảng loạn bay về phía Linh Hải.
Chỉ bay ba mét, nó liền kinh hãi mà rơi thẳng xuống. Dường như một luồng lực lượng kinh khủng, c.h.ế.t lặng kéo nó , nhấn chìm nó xuống đáy nước. Một tiếng “phịch”.
Rất nhanh liền biến mất mặt nước, còn thấy dấu vết. Ngay cả lông vũ nổi mặt nước, cũng lập tức chìm xuống đáy.
“Khó trách, mặt biển một chút vật trôi nổi nào.” Tạ Ngọc Chu run rẩy, lập tức rụt chân , vốn đang đung đưa ở mũi thuyền.
“Thứ gì cũng sẽ chìm xuống đáy nước ?” Lục Triều Triều ngẩng đầu hỏi.
Quốc sư thận trọng gật đầu. Vừa gật đầu, liền Lục Triều Triều kinh hô một tiếng.
“Ai da!!”
“Bài tập của !! Bài tập Bắc Chiêu phu tử và Nam Quốc phu tử giao cho ! Rơi xuống nước !!” Tiểu cô nương sốt ruột chỉ một đám đồ màu trắng mặt biển, trơ mắt chúng chìm xuống đáy nước.
Mọi ??? Lục Triều Triều nhẹ nhàng che hai mắt: “Hu hu hu, Bắc Chiêu phu tử vất vả nhờ mang đến cho mà…………”
Hừ, bài vở xong gửi về Bắc Chiêu. Phu tử lập tức phái cưỡi ngựa nhanh như bay mang cái mới đến, thế thì xong tất!
“Hu hu hu, Triều Triều thật sự cố ý. Các ngươi tin ?”
Mọi : Có đôi khi thật sự bất lực.
“Thôi thôi, rơi thì cứ để nó rơi . Linh Hải , ai cũng dám xuống.” Quốc sư bất lực, chỉ thể phối hợp diễn xuất của nàng.
Thuyền biển ba ngày, chiều tối ngày thứ ba, biển bắt đầu xuất hiện sương trắng.
Mèo Dịch Truyện
Sương mù dày đặc bao phủ, nhanh, thuyền liền dừng ở trung tâm Linh Hải. Quốc sư dậy, cảnh giác xung quanh.
Đột nhiên... bên tai thấy một trận tiếng ca như như , tiếng ca du dương phiêu đãng ai oán, dường như ẩn chứa vô tận sầu ly biệt.
Chúc Mặc dậy, che chắn bên cạnh Lục Triều Triều.
“Nhắm mắt , bịt tai ! Là Giao nhân!” Quốc sư xong, liền thấy mặt biển sóng gợn lăn tăn, dường như thứ gì đó đang bơi về phía thuyền.
Mọi nhắm mắt bịt tai, chỉ mơ hồ cảm nhận thứ gì đó lên thuyền. Tiếng ca cách bọn họ càng ngày càng gần, dường như ngay bên tai.
Giữa cánh mũi thể ngửi thấy một mùi tanh nồng của biển. Hơi thở nhẹ nhàng phả lên má , Giao nhân đang đến gần để bọn họ ư??
Tiếng ca, dường như dừng . Giao nhân dường như dừng bước, đối diện bọn họ.
Mọi lén lút mở mắt, liền thấy một Giao nhân với nửa là , dung mạo tinh xảo, tựa tiên tựa ảo. Nửa là chiếc đuôi cá dài, đuôi cá phủ đầy vảy bạc, đang nghiêng đầu đ.á.n.h giá bọn họ.
Quốc sư khẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng dường như ác ý với chúng ?
“Ai là Lục Triều Triều?” Giọng Giao nhân trong trẻo, ngay cả khi thì thầm cũng như đang hát.
Mọi kinh ngạc về phía Lục Triều Triều. Giao nhân quen nàng??
Giao nhân thấy về phía Lục Triều Triều, liền lắc lư bơi đến bên nàng.
“Ngươi là Lục Triều Triều?” Giao nhân xòe tay, trong tay xuất hiện một xấp giấy.
Lục Triều Triều đồng tử chấn động!!
“Không, !!” Ta Lục Triều Triều!!
Đồ đáng ghét! Ta đây dốc hết chín trâu hai hổ mới vứt đó!
“Không cần cảm ơn , đây là thứ ngươi cẩn thận đ.á.n.h rơi xuống Linh Hải.” Giao nhân khẽ mím môi, trả xấp bài tập hảo chút tổn hại cho nàng.
Nàng là tiểu công chúa tộc Giao, giống Giao nhân xảo trá, ngược thích giúp đỡ khác. Giờ phút , nàng thậm chí còn mỉm chờ đợi Lục Triều Triều cảm ơn.
Mọi đưa tay lau mồ hôi, trời ạ, tiểu cô nương sắp rút Triều Dương kiếm .
Chỉ thấy nàng nghiến răng nghiến lợi .
“Cảm ơn ngươi, bụng trời đánh.”