Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 472:--- Tri Kỷ Của Nàng ---

Cập nhật lúc: 2025-10-18 00:39:47
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Quốc sư nộp phí cửa, liền dẫn vài đấu giá trường. Chính giữa là đài đấu giá. Xung quanh đại sảnh và chính giữa đều tán tu , đeo mặt nạ, dùng áo choàng che . Trên lầu các tầm cực , lan can chạm ngọc, lụa mỏng bay lượn, lờ mờ thể thấy tiểu thị nữ bên cạnh màn lụa.

 

“Vị trí lầu các, đều là dành cho các thế gia.”

 

“Kia kìa, là Dao Quang Chân Quân. Một trong ba vị chân quân còn sót .”

 

“Bên , là vị trí của Yêu Giới. Theo lời đồn bên ngoài, Yêu Vương nhiều năm hiện thế.”

 

Sau đó chỉ chỉ nơi bên cửa sổ mỹ nhân: “Kia là Cung chủ Hợp Hoan Cung.”

 

Cung chủ Hợp Hoan Cung vén rèm lên, lộ một dung mạo kiều diễm. Lục Triều Triều khẽ nhíu mày.

 

“Nàng , chỉ là thích giả vờ, giả tạo một chút.” Lục Triều Triều vuốt cằm.

 

Tạ Ngọc Chu kinh ngạc, còn Lục Triều Triều ghét bỏ ?

 

Lục Triều Triều hạ thấp giọng, ghé tai Tạ Ngọc Chu thì thầm: “Hừ, đừng thấy nàng dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, thực ... cực kỳ giả tạo!” Nàng hình dung thế nào.

 

“Giả tạo cái gì?” Tạ Ngọc Chu vẻ mặt khó hiểu.

 

Lục Triều Triều cau mày suy nghĩ: “Ta một bằng hữu, tên là Dao Quang.”

 

“Ta từng du tẩu bốn phương, cùng chút duyên phận, từng một thời xem là tri kỷ.”

 

“Sau , quen một cô nương, tên Cẩm Hoan.”

 

Tạ Ngọc Chu lén cô nương đang tựa nghiêng tháp, lộ cổ tay ngọc trắng muốt, tả xiết.

 

“Chính là Cung chủ Hợp Hoan Cung đó ?”

 

Lục Triều Triều buồn bực gật đầu.

 

“Có thêm bằng hữu, vốn vui. nàng cứ luôn so sánh với , học theo ! Kẻ bắt chước!”

 

“Lần đầu gặp mặt, nàng với , nàng và Dao Quang là , ngàn vạn đừng xem nàng là con gái.”

 

“Kết quả…”

 

“Nàng cứ luôn mặc y phục tương tự , dùng trâm cài tóc tương tự , ai…”

 

“Mà thôi, ngoài việc thích bắt chước , nàng cũng .”

 

“Có một trừ yêu, sơ ý thương. Nàng một cõng xuống núi, y phục và tóc nàng đều ướt đẫm mồ hôi vì mệt, cũng một lời nào.”

 

Tạ Ngọc Chu, luôn cảm thấy gì đó kỳ lạ.

 

“Cung chủ Hợp Hoan Cung và Dao Quang Thượng Thần, xem là bằng hữu …” Tạ Ngọc Chu lẩm bẩm nhỏ giọng.

 

Nào ngờ dứt lời, tu sĩ bên cạnh kinh ngạc thốt lên: “Nói càn!!”

 

“Hai họ là mối quan hệ bất tử bất hưu đấy!”

 

Lục Triều Triều???

 

Không thể nào!

 

“Ta thể lừa ngươi ? Hai họ đ.á.n.h ngàn năm nay, nào gặp mặt mà chẳng đấu đến sống c.h.ế.t!” Người bên cạnh thở dài cảm thán.

 

“Truyền thuyết rằng ngàn năm họ còn là tri kỷ, giờ đây, chút nào cũng .”

 

Lục Triều Triều đầy vẻ nghi hoặc, hai họ giận ư?

 

Đang chuyện, liền thấy phía xa truyền đến một trận huyên náo.

 

“Dao Quang Chân Quân đến ! Chắc là vì di vật của Kiếm Tôn mà tới, phàm là di vật của Kiếm Tôn, tất sẽ !”

 

Nam tử mặt như ngọc quan, mắt như trời, nhưng ánh mắt cực lạnh, khiến khác dám đến gần.

 

“Chân Quân mời.” Hắn lạnh nhạt bước lên bậc thang, phớt lờ tất cả .

 

“Nghe , Chân Quân là bán bộ thần minh. Không , vẫn luôn phi thăng.”

 

Mọi bàn tán xôn xao.

 

Tạ Ngọc Chu ghé tai Lục Triều Triều : “Đây, chính là vị tri kỷ của ? Khắp nơi thu thập di vật của ?”

 

“Giờ thì còn nữa.”

 

Lục Triều Triều khẽ phất tay, đầu khẽ lắc.

 

Một vẻ nhắc nhiều đến chuyện cũ.

 

Tạ Ngọc Chu trăm mối giải .

 

Dao Quang Chân Quân lên lầu, liền thấy Cẩm Hoan Cung chủ mặc sa mỏng đối diện, lập tức quát lớn: “Xúi quẩy! Đổi chỗ!”

 

“Chân Quân, lầu còn chỗ.” Quản sự mặt mày cau , quả nhiên, Dao Quang Chân Quân và Hợp Hoan Cung bất tử bất hưu.

 

Hai họ, rốt cuộc thù oán gì chứ!

 

“Nếu nguyện ý đổi, nguyện lấy Huyền Đan tặng phẩm.” Giọng nam tử trong trẻo.

Mèo Dịch Truyện

 

Lời thốt , bên cạnh liền : “Ta đổi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-472-tri-ky-cua-nang.html.]

 

Dao Quang Chân Quân đầu mà rời .

 

Mọi khí thế của hai vị đại năng áp chế đến ngẩng đầu lên , hai vị , quả nhiên gặp mặt là gây gổ.

 

Cẩm Hoan của Hợp Hoan Cung cầm ly rượu trong tay, ánh mắt lưu chuyển, lộ một tia khinh thường.

 

“Cái đức hạnh thối tha! Cái bộ dạng thanh tâm quả d.ụ.c đó diễn cho ai xem chứ? Nàng ở đây!”

 

“Cung chủ, cuộc đấu giá , là một bức họa, do Kiếm Tôn tự tay vẽ, thế gian chỉ một bức , vẫn luôn mở , cũng từng xuất hiện thế gian.”

 

Cẩm Hoan đùa nghịch ly rượu: “Không tiếc bất cứ giá nào, đoạt lấy nó!”

 

“Vâng.” Tiểu thị nữ bên cạnh gật đầu đáp.

 

Trên đài.

 

Chẳng mấy chốc, đài liền bước một cô nương xinh . Cô nương đó giỏi ăn , khá là lanh lợi.

 

“Hoan nghênh chư vị đại năng quang lâm đấu giá hội, đấu giá hội , kỳ trân dị bảo, cũng di vật của quý nhân, còn Tinh Linh chú ý.”

 

“Bây giờ, xin mời vật phẩm đấu giá đầu tiên của chúng .”

 

“Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan.”

 

Nữ tử tu vi cao, nhưng là cao thủ khuấy động giá cả và khí.

 

Chẳng mấy chốc, đấu giá thành công mấy món đồ.

 

Lục Triều Triều đến buồn ngủ, gần cuối mới nữ tử : “Vật phẩm đấu giá tiếp theo, là một bức họa.”

 

“Một bức họa bình thường vô cùng, bất kỳ thuộc tính thần lực nào.”

 

quý giá ở chỗ, nó do Chiêu Dương Kiếm Tôn tự tay vẽ. Hơn nữa, mở là sẽ hủy.”

 

“Kiếm Tôn, dường như thế nhân mở nó .”

 

Mở , liền nghĩa là tiêu tán.

 

“Vật phẩm đấu giá , một khối Linh Thạch!” Nữ tử rạng rỡ, một khối Linh Thạch, là khinh thường Kiếm Tôn.

 

Mà là, giá trị của nó thể định lượng .

 

“Ba vạn Linh Thạch!”

 

“Sáu vạn!”

 

“Mười hai vạn Linh Thạch!!”

 

“Hai mươi vạn Linh Thạch!!” Giá càng lúc càng cao, nhưng tất cả đều về phía lầu. Dao Quang và Hợp Hoan Cung vẫn tay.

 

Cho đến khi đạt sáu mươi vạn, giọng trong trẻo của Dao Quang Thượng Thần cất lên: “Một trăm vạn Linh Thạch!”

 

Tiểu cô nương của Hợp Hoan Cung vén rèm, ngưng giọng : “Một trăm ba mươi vạn!”

 

“Hai trăm vạn!!”

 

Linh Thạch trong miệng họ, tựa như đá vụn, đến Lục Triều Triều ôm ngực.

 

“Đồ phá gia chi tử! Toàn một đám phá gia chi tử, một bức tranh rách nát đáng giá mấy triệu ? Năm xưa thấy các ngươi giúp đỡ !”

 

Lục Triều Triều tức hận.

 

nghĩ tới nghĩ lui, nàng bực bội ngậm miệng.

 

“Bốn trăm vạn, cộng thêm một gốc Vô Ưu Thảo cực phẩm!”

 

Mọi thấy xôn xao.

 

Vô Ưu Thảo, thể trừ tâm ma, là bảo bối mà cao giai tu sĩ mơ ước nhưng khó cầu.

 

“Còn ai giá nữa ?” Cho đến khi hô ba .

 

Nữ tử mới đầy mặt ý : “Bức họa thuộc về Dao Quang Thượng Thần.”

 

Không khí Hợp Hoan Cung ảm đạm, Cẩm Hoan Cung chủ vén rèm, lộ chân dung.

 

Mọi đều gương mặt đó cho kinh ngạc đến ngẩn ngơ.

 

“Sao , Vô Ưu Thảo vô dụng với ngươi ?”

 

“Bán bộ thần minh, chỉ cần phá tâm ma, liền thể phi thăng, Dao Quang Thượng Thần, chịu tổn thất trong tâm ma kiếp ?”

 

Mọi , kinh hãi há hốc miệng.

 

Dao Quang Thượng Thần thanh tâm quả dục, cũng tâm ma kiếp ư??

 

Thị tòng bưng khay dâng lên họa quyển, Dao Quang hai tay vuốt ve, ánh mắt dịu dàng.

 

“Cẩm Hoan Cung chủ còn mặt mũi nào mà nhắc đến ?”

 

“Ngươi và , gì khác biệt cả!”

 

 

Loading...