Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 461:--- Không còn che chở nhân gian ---

Cập nhật lúc: 2025-10-18 00:39:36
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Gần đến ngày khởi hành Linh Giới. Lục Triều Triều cả ngày quấn quýt bên phụ mẫu, phụ mẫu nàng cũng chẳng rõ bận rộn việc gì, thường đêm khuya mới về nhà.

 

Trời phàm gian đen kịt, thỉnh thoảng quạ đen lượn vòng . Dù các nước che giấu kín kẽ, nhưng bá tánh cũng nhận thấy những điều dị thường biển.

 

19. Một cánh cửa sắp mở , lơ lửng mặt biển. Dù xa, vẫn thể thấy tiếng quỷ sói gào cùng những ánh mắt rình trộm khó hiểu từ bên trong.

 

Dưới cánh cổng kết giới, hình thành một vòng xoáy dữ dội đáng sợ, vô sinh vật biển tránh xa như tránh rắn rết, dám tới gần dù chỉ một tấc. Lâu Cẩm Đường dẫn trấn giữ bên rìa kết giới, vẫn vài tiểu yêu thừa cơ lẻn . Ngư dân dám biển nữa, chỉ biển mà thở dài.

 

Lòng bá tánh hoang mang. Vô bắt đầu tìm kiếm tín ngưỡng, cầu xin thần minh che chở. Trong khí thoang thoảng mùi hương nến. Những thứ bản nỡ ăn, cũng dâng lên cúng bái thần linh.

 

“Thần ơi, cầu xin hãy cứu lấy nhân gian. Nhân gian đang cần …”

 

“Tà vật hoành hành, chúng sống nổi nữa.”

 

“Cầu xin thần minh tru diệt tà ác, trả thanh bình cho nhân gian!” Bá tánh lũ lượt quỳ gối hai bên đường, thành kính cầu nguyện.

 

Thậm chí còn bá tánh, quỳ liền ba ngày ba đêm, nhưng vẫn chút động tĩnh nào. Ánh mắt đầy mong đợi của họ dần trở nên ảm đạm vô quang.

 

Minh đại nhân trầm mặt bên đường, nắm chặt tay, dường như đang đè nén điều gì đó. Y thờ ơ trời xanh, một giọt lệ đục ngầu trượt xuống.

 

Lâu tướng quân mặc giáp trụ, tay cầm trường kiếm, khẽ : “Ngươi cảm ứng điều gì đúng ?”

 

Minh đại nhân lời nào.

 

“Không thở của thần, ngươi cảm nhận ? Nhân gian, thở của thần!” Minh đại nhân đè nén cổ họng, vành mắt đỏ hoe, nước mắt chực trào. “Những năm qua chúng triệu hồi thần, nhưng vẫn thể cảm nhận thở của chư thần khắp trời! Thế nhưng bây giờ, một tia cảm ứng cũng còn! Ngươi điều nghĩa là gì ?” Minh đại nhân giọng run rẩy, run bần bật.

 

Lâu tướng quân hít sâu một : “Thần, từ bỏ chúng !”

 

“Họ từ bỏ chúng ! Họ còn chấp nhận lời cầu nguyện của chúng nữa!”

 

Minh đại nhân còn khó coi hơn cả , rũ mắt xuống, vô bá tánh đang hy vọng cầu xin che chở. Đang thành kính dâng hương hỏa, mà … bản từ bỏ.

 

“Họ sẽ sớm nhận thôi.” Cùng với việc ngày càng nhiều tà vật xuyên qua kết giới, sẽ sớm nhận điều bất thường.

 

“Kết giới còn mở, thiên hạ sẽ đại loạn.”

 

Lâu tướng quân nhàn nhạt : “Ta dù thể phàm tục, nhưng cũng tấm lòng bảo vệ thiên hạ, dù cho chiến tử sa trường, cũng sợ hãi hối hận!”

 

Minh đại nhân khựng , ánh mắt mê mang dần tan biến, thêm một tia kiên định. “Phải! Minh gia, cũng sẽ tử thủ nhân gian!”

 

Không quá ba ngày, phàm gian liền bắt đầu nhận điều bất thường. Điều dị thường nhận đầu tiên, là các tế tự trong cung. Họ đột nhiên phát hiện, thần đăng thể thắp sáng. Thần đăng, đại diện cho ý chí của thần minh. Nó bảo vệ nhân gian, quan tâm đến một tia thần trí cầu nguyện của nhân gian. Thế nhưng bây giờ…

 

Mèo Dịch Truyện

Tiểu tế tự mặc bạch bào quỳ điện, vô thắp đèn, thần đăng vẫn chút phản ứng.

 

“Có đủ thành kính ? Hay là, hương hỏa đủ, cần g.i.ế.c heo mổ dê?” Tiểu tế tự khẽ lẩm bẩm, nhưng hương hỏa Nam Quốc là thịnh vượng nhất .

 

Đang định mời Quốc sư, chợt thấy trong chủ điện tế tự, các tế tự đột nhiên kinh hãi quỳ rạp xuống đất, điên cuồng dập đầu, dập đến vỡ đầu chảy máu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-461-khong-con-che-cho-nhan-gian.html.]

“Xảy chuyện ! Mau mời Bệ hạ, mời Quốc sư, đại sự xảy !” Chưa từng thấy Đại tế tự hoảng loạn như .

 

“Trong thần điện, tất cả thần tượng cúng bái, bộ đều vỡ nát.”

 

“Hoa cúng thần minh cũng đều khô héo… Hồ cá chép trong điện, cá lật bụng trắng phèo. Còn nữa… thần họa phai thần quang, trở nên ảm đạm.” Tiểu tế tự nước mắt rơi xuống, y, y dám nghĩ…

 

Hoa cúng thần, thần tính. Thần tính, là thần ban cho. Hiện giờ, thần hoa tráng lệ. Y rùng một cái, cứ như thể đời , thứ liên quan đến thần đang dần hủy diệt.

 

Khi Quốc sư dẫn văn võ bá quan trong triều tới, trong thần điện, ngay cả bích họa chạm khắc cũng phai nhạt màu sắc. Khắp nơi tiêu điều, còn một chút thần tính. Mọi thứ mắt, đều mất vẻ rạng rỡ vốn .

 

Quốc sư mặt mày tái mét, thạch kính trong tay gần như thể cầm vững. Làm thể, trong điện một tia thở thần minh. Cứ như thể thần, từ bỏ họ.

 

“Quốc sư, chuyện ? Vì … vì xuất hiện cảnh tượng thê t.h.ả.m như ? Đây là thần điện, lẽ nào tà vật còn dám tới đây tác quái?” Triều thần chỉ cho rằng là tà vật xuyên qua kết giới, gây họa nhân gian.

 

Quốc sư một lời, vẻ mặt vô cùng trầm trọng.

 

Trong lòng Lục Triều Triều sớm vài phần suy đoán. Khí âm tà ở phàm gian càng lúc càng nặng, dường như trọc khí giữa thiên địa đều hướng về nhân gian mà tới. Thần Giới, đang từ bỏ nhân gian.

 

“Cung ngoại xảy chuyện .” Thái giám chạy đến mồ hôi đầm đìa, thấy khí trong điện ngưng trọng, nhưng đành cứng đầu tiến .

 

“Bệ hạ, cung ngoại nổi loạn.”

 

“Hiện tại nhiều bá tánh tụ tập đường, họ đập nát thần tượng thờ cúng ngay tại chỗ. Lòng dân, sắp loạn .”

 

“Nguyên nhân, là hôm nay một lão mù xem bói đường lan truyền lời đồn, … thần hy sinh mấy vạn sinh linh nhân gian, để đổi lấy thái bình tam giới.”

 

lúc thần minh rút khỏi nhân gian, phàm gian ngầm nhận thấy, sinh hỗn loạn.”

 

Lục Triều Triều nhấc bước ngoài điện, tường thành. Dường như tướng mạo hỗn loạn. May mà, họ dường như vẫn còn giữ một tia hy vọng cuối cùng. Có lẽ, là dám tin chăng? Chỉ là, lòng dân bất an, xã tắc động loạn.

 

Lục Triều Triều khựng , lập tức sai đưa nàng khỏi cung, gặp lão mù đó ở ngoài cung. Xung quanh lão mù vây kín bá tánh phẫn nộ: “Đừng càn! Không tung tin đồn nhảm mê hoặc lòng !”

 

“Yêu đạo, nhất định là yêu đạo gây họa nhân gian!”

 

“Thần tuyệt đối công bằng, đại ái thế nhân, tuyệt đối sẽ tàn hại sinh linh vô tội. Huống hồ, bộ phàm gian sinh linh vô , thần nếu hành xử như thế, còn là thần ư? Đó là ma! Huống chi là ma! Ma cũng dám khiến bộ nhân gian sinh linh đồ thán!”

 

rau cải bắp thối trứng gà thối ném yêu đạo. Duy chỉ , khi Lục Triều Triều xuất hiện, hình y đột nhiên khựng . Y xoay đối mặt với hướng của Lục Triều Triều, rõ ràng vành mắt y đen kịt một mảng, tròng mắt, nhưng dường như thể thấy nàng. Miệng y ngừng trào m.á.u tươi. Dường như, là sự trừng phạt vì y tiết lộ thiên cơ.

 

“Phàm gian, cần đồng lòng, mới thể vượt qua nguy cơ.”

 

“Đồng lòng…”

 

“Đồng lòng…” Y , liền trợn trừng mắt, ngã xuống đất hóa thành một vũng máu. Mọi kinh hãi lùi , dường như sợ hãi vô cùng.

 

Lục Triều Triều khẽ nhíu mày, sờ vết m.á.u mặt đất, thở của thần… Chỉ là, thoáng chốc tiêu tán, còn tìm thấy chút thở nào. Lục Triều Triều đột nhiên mím môi.

 

Hiện giờ, Thần Giới lấy Hàn Xuyên thủ lĩnh, y dùng sức mạnh áp đảo chư thần, nắm giữ Thần Giới. Y ở Thần Giới, nắm giữ quyền lực và vũ lực tuyệt đối. Thần Giới, cũng chính thần một lòng tu đạo, bảo vệ nhân gian. Họ tự phân một luồng thần hồn, xuống nhân gian cảnh báo.

 

 

Loading...