Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 457:--- Vấn Thiên ---

Cập nhật lúc: 2025-10-18 00:39:32
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Chân Quân, ngài tay, Tinh Linh Vương khó thoát khỏi tay ngài!” “Khắp thiên hạ, thể giao đấu với ngài, duy chỉ thần minh!” “Không, thậm chí, ngài còn sánh ngang thần minh!” Gã tu sĩ béo nịnh hót.

 

Tộc Tinh Linh thấy cảnh , lòng ngừng trĩu xuống. Trần Lâm gã xưa nay kiêu ngạo, mắt cao hơn trời. Kẻ thể khiến gã nịnh hót như , tuyệt nhiên thường.

 

“Câm miệng!” Nam nhân cần nịnh hót, trong bóng tối, vẫn lộ diện.

 

Gã tu sĩ béo tự tát miệng một cái, tức thì hô: “Bắt sống Tinh Linh Vương!”

 

“Chạy mau!” Bích Nguyệt kinh hô một tiếng, tộc Tinh Linh tản tứ phía bỏ chạy.

 

“Chẳng lẽ, tộc Tinh Linh thật sự diệt vong hôm nay ? Thần linh, ngài công chính vô tư, vì vì tộc Tinh Linh mà chủ trì công đạo!” Tộc lão tuyệt vọng vấn thiên.

 

“Thần, ngài hãy mở mắt xem!” Tộc lão lời lẽ đẫm máu, trong mắt trào huyết lệ.

 

“Thần, ngài cai quản tam giới, chẳng lẽ thật sự còn quản Linh Giới nữa ?” Tộc lão ngước trời xanh, hôm nay, dù liều cái mạng , lão cũng đòi một lẽ công bằng.

 

Nơi đây là Linh Giới, là nơi gần thần nhất. Ngay mí mắt của thần, nuôi nhốt và buôn bán tinh linh!

 

“Lão đang vấn thiên!” Nam nhân trong bóng tối, thấy tộc lão bốc cháy, cơ thể trở nên trong suốt, một cột sáng thẳng tắp xuyên lên trời.

 

“Lão đang đốt cháy chính , chất vấn trời xanh! Chân Quân, thể để lão vấn thiên! Nếu truyền đến Thần Giới, ăn !” Ngẩng đầu ba tấc thần minh, ở Linh Giới đây là lời đùa.

 

Chân Quân thờ ơ mũi thuyền, đôi mắt xám tro thậm chí còn ánh lên vài phần châm chọc. Hắn nhẹ nhàng nhấc tay, liền khiến các tu sĩ dừng .

 

“Cứ để lão hỏi!” Rõ ràng đang những chuyện dơ bẩn tày trời, nhưng sắc mặt hề kiêng dè.

 

Gã tu sĩ béo há hốc mồm, lén lút ngẩng đầu trời, lặng lẽ lùi một bước, trốn Chân Quân. Tộc Tinh Linh trời đất hậu ái, một khi đốt cháy chính vấn thiên, thật sự thể tấu lên thần minh.

 

“Tộc Tinh Linh tấu lên thần linh, kính xin thần linh chủ trì công đạo cho tộc Tinh Linh!”

 

Từng giọt từng giọt huyết lệ lớn của tộc lão rơi xuống, khiến kinh hãi.

 

Mèo Dịch Truyện

“Khi Thiên Đạo sụp đổ, tộc Tinh Linh từng kề vai sát cánh với Thần Giới bảo vệ hòa bình tam giới. Đại chiến khiến tộc Tinh Linh tổn thất hơn phân nửa, vì dưỡng sức, liền ẩn cư rừng sâu, nhưng ngờ, chịu kiếp diệt tộc !”

 

“Công cứu thế, chịu cảnh ! Thần linh, ngài hãy mở mắt xem!”

 

“Vì cứu thế, bộ chiến lực của tộc Tinh Linh đều tổn thất chiến trường, trời cao đối xử với chúng như ?”

 

“Ta cam tâm!” Vô tộc nhân bắt , nuôi nhốt, bọn họ sai điều gì?

 

“Thần, ngài hãy trả lời !” “Thần! Xin hãy trả lời !”

 

Tộc lão từng tiếng vấn thiên, nhưng rõ ràng thấy thần quang lượn lờ giữa trung, hề hồi đáp.

 

Ninh phu nhân trong tay ôm một tiểu tinh linh xinh , tiểu tinh linh đang ngơ ngác trời.

 

“Vương, thần thấy ?” Giọng cô bé mềm mại, sợ hãi chiếc thuyền lớn .

 

Ninh phu nhân vành mắt nóng bừng, ôm con nghẹn ngào.

 

“Thần, thấy. Đã thấy lời chất vấn của chúng , thấy nỗi oan ức của chúng .” Nàng thà rằng thần thấy. Ít nhất niềm tin còn sụp đổ.

 

Tộc lão ngẩng đầu, từng hàng huyết lệ chảy dài má. Ngơ ngác thần quang.

 

Thần ở cao chú ý nơi , chú ý đến những trải nghiệm thê t.h.ả.m của tộc Tinh Linh, cũng thấy sự bất công và oan ức của tộc Tinh Linh. thần, chọn khoanh tay ân nhân thuở nào.

 

“Ha ha ha ha ha ha…” “Ha ha ha ha…” Tộc lão , trời đến điên dại.

 

“Thì ... Thì .” Lửa cháy bùng vây quanh lão. Xung quanh lửa cháy ngùn ngụt, nhưng trong mắt lão lạnh đến thấu xương.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-457-van-thien.html.]

Trong ngọn lửa bùng lên, ánh sáng trong mắt lão dần dần lu mờ. Thần, còn công bằng. Thần, từ bỏ nhân gian. Niềm tin sụp đổ .

 

Tộc lão từ từ ngã xuống đất, sinh cơ đoạn tuyệt, nhưng đôi mắt vẫn về phía chân trời. Dường như xuyên qua tầng mây, về phía một vài .

 

“Tộc lão gia gia…” “Tộc lão gia gia…” Các tiểu tinh linh che miệng nức nở, tiếng nghẹn ngào và tuyệt vọng.

 

Gã tu sĩ béo Trần Lâm e dè chân trời, gã cảm nhận thần minh giáng lâm. thần… giáng xuống thiên phạt.

 

Đợi thần quang tản , Chân Quân thản nhiên : “Vấn thiên? Ngươi vấn Thiên Đạo, cũng chẳng ai thể giúp ngươi!”

 

“Còn ngây đó gì? Sao còn !” Trần Lâm lúc mới cúi đầu khom lưng đáp: “Dạ .”

 

“Còn mau động thủ!” Vô tu sĩ áo đen bay vút về phía tộc nhân Tinh Linh, tộc Tinh Linh sợ hãi tản tứ phía bỏ chạy.

 

“A!” “Phụ mẫu cứu mạng…” Các hài đồng thét chói tai.

 

Bích Nguyệt và Linh Lung , phía tộc nhân Tinh Linh. Trong mắt, đều mang theo vẻ kiên quyết. Nhìn kỹ, bộ đều là tinh linh trưởng thành.

 

Bích Nguyệt sâu sắc Vương: “Vương, kiếp nạn của tộc Tinh Linh, e rằng khó thoát khỏi.”

 

“Tộc lão từng tiên đoán, duy chỉ Vương mới thể mang đến sinh cơ cho tộc Tinh Linh, bảo huyết mạch tộc Tinh Linh. Các hài đồng còn nhỏ trong tộc, xin giao phó cho ngài.”

 

Ninh phu nhân đột ngột về phía . Phía tám chín hài đồng, đang mắt đong đầy nước mắt phụ mẫu.

 

Các hài tử thể cùng phụ mẫu đồng sinh cộng tử. bọn chúng thể. Bọn chúng là huyết mạch cuối cùng của tộc Tinh Linh. Trên gánh vác sứ mệnh.

 

Ninh phu nhân nắm chặt quyền trượng, dường như một thanh đao sắc nhọn, đang lăng trì nàng, đau đớn đến mức thể thở nổi. Nàng đức hạnh gì, khả năng gì, mà trở thành Vương của tộc Tinh Linh, trở thành hy vọng cuối cùng của bọn họ.

 

“Vương, ngài hãy .” “Hôm nay, thề c.h.ế.t cũng để huyết mạch cho tộc.” Trên các tộc nhân Tinh Linh bùng phát ý chí chiến đấu hừng hực.

 

Bọn họ kiên định dứt khoát chặn mặt Vương và hậu nhân. Bọn họ dùng sinh mạng của , mở một con đường máu!

 

“Đi!” Bích Nguyệt gầm lên một tiếng, tộc nhân nhân thế mà dậy.

 

Các hài tử kinh hoàng sợ hãi, nhưng một ai nán , bọn chúng từ nhỏ lớn lên trong cảnh chạy nạn, sớm thích nghi với cuộc sống chạy trốn như .

 

Từng tộc nhân một ngã xuống, m.á.u tươi trải đất thành một con đường dày đặc.

 

“Bắt sống! Đừng hại tính mạng bọn chúng!” Trần Lâm hô lớn. Gã nịnh hót với Chân Quân: “Tộc Tinh Linh bây giờ chính là vật phẩm giá trị cao…”

 

Tộc Tinh Linh sợ cái c.h.ế.t, cứng rắn mở một con đường sống cho Ninh phu nhân.

 

Khi sắp thoát , trơ mắt một đôi bàn tay lớn vồ tới.

 

Ninh phu nhân hoảng loạn, đất, từ trong lòng nàng trượt xuống. Tiểu nhân đất lớn bằng bàn tay, chạm đất, liền hóa thành dũng sĩ áo bạc uy phong lẫm liệt, khắp , một luồng hào nhiên chính khí.

 

Vung kiếm, liền c.h.é.m đứt đôi bàn tay lớn trong chớp mắt. Khoảnh khắc c.h.é.m đứt, bàn tay đứt đoạn hắc khí lượn lờ, kiếm của đất tẩm độc.

 

Bàn tay lớn đột ngột rụt . Trên thuyền lớn, dường như truyền đến tiếng kinh hô của Chân Quân.

 

Ninh phu nhân thấy đất hóa , chợt nhớ đến lời của Triều Triều, liền dứt khoát ném hơn mười đất xuống đất. Vừa chạm đất, liền hóa hình.

 

Mười tám đất như những thần linh, che chở bộ tộc Tinh Linh phía . Tộc nhân Tinh Linh ngẩn … Ngơ ngác mười tám dũng sĩ uy phong lẫm liệt đột nhiên xuất hiện.

 

Các ngân tướng cực kỳ thiện chiến, tu sĩ bình thường, kiếm của bọn họ trụ nổi ba chiêu.

 

Càng khiến chấn động hơn là. Chân Quân mũi thuyền đột ngột lùi một bước, thậm chí ngay cả đạo tâm cũng vài phần lay động.

 

Nỗi sợ hãi quen thuộc. Dường như đến từ sâu thẳm linh hồn, khắc sâu tận xương tủy.

 

 

Loading...