Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 443:--- Lời hứa của Triều Triều ---

Cập nhật lúc: 2025-10-18 00:39:19
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nữ Đế ba tuổi rưỡi. Thật hoang đường. Từ khi Nam Quốc kiến quốc đến nay, từng vị hoàng đế nào nhỏ tuổi đến .

 

“Ba tuổi rưỡi, nàng thể chấn nhiếp triều thần, chấn nhiếp các quốc gia bốn phương ư?” Thánh chỉ kế vị ban , phản ứng đầu tiên của triều thần chính là nghi vấn.

 

Lục Triều Triều sinh ở Bắc Chiêu, lớn lên ở Bắc Chiêu, nàng còn là Chiêu Dương Công chúa của Tuyên Bình Đế! Nàng hướng về Bắc Chiêu cả !

 

“Các vị Thần Thị thế gia nghĩ ?” Triều thần đều nhao nhao về phía mấy vị đại nhân. Mấy vị đại nhân điềm nhiên như thần, chẳng gì khác lạ, khóe miệng thậm chí còn vương một nụ .

 

“Hãy ban bố chiếu thư truyền vị khắp thiên hạ, thỉnh cầu quốc quân các nước cùng tham gia lễ đăng cơ của tân đế.” Lão hoàng đế ốm yếu giường. Ông còn cố gắng gắng gượng một để dặn dò Lục Triều Triều.

 

“Phàm giới, tổng cộng năm đại quốc.”

 

“Nam Quốc, Bắc Chiêu, Đông Lăng, Tây Việt, Phạm Quốc. Nam Quốc thần thị, nên lấy Nam Quốc thủ lĩnh.”

 

“Giờ đây, trẫm… khụ khụ, nếu trẫm băng hà, con mới ba tuổi rưỡi, e rằng trấn áp bọn họ.”

 

“Hơn nữa…”

 

“Kết giới giữa phàm nhân giới và linh giới, ở biển Nam Quốc. Con cần lưu tâm nhiều…”

 

“Trong linh giới yêu, ma, tu sĩ, mà phàm nhân như kiến hôi, mặt bọn chúng chẳng chút sức tự vệ nào.”

 

“Nếu kết giới mở , phàm nhân giới sẽ m.á.u chảy thành sông.”

Mèo Dịch Truyện

 

“Nhất định kiểm tra kết giới thường xuyên.”

 

Lão hoàng đế xong câu , thở dốc ngừng, sắc mặt như giấy, mắt trợn trừng, khó khăn thở hổn hển. Tân đế ba tuổi rưỡi, thể khiến các nước thần phục, thể bảo vệ phàm nhân giới bình an đây!

 

Lục Triều Triều tuy tiếp quản Nam Quốc, cũng công nhận vị hoàng tổ phụ "tiện nghi" . nàng, trong lòng đại ái. Nàng xem chúng sinh bách tính là cực kỳ quan trọng.

 

“Ta từng đưa bất kỳ lời hứa nào, bởi vì, một khi hứa, sẽ liều mạng để thực hiện lời thề.”

 

“Hôm nay, sẽ đáp ứng .”

 

“Có một ngày, định để phàm nhân yêu ma xâm thực.” Lời hứa , dành cho lão hoàng đế. Mà là dành cho vạn vạn lê dân bách tính!

 

Lão hoàng đế nâng tay lên xoa đầu nàng, nhưng giờ phút còn chút sức lực nào.

 

“Là tổ… tổ phụ với con… với mẫu con, với tổ mẫu con…”

 

Ông ánh mắt chậm rãi về phía Hứa Thời Vân.

 

“Vân… Vân nhi…”

 

“Vân nhi…” Ông khẽ gọi tên Hứa Thời Vân.

 

Cả đời của ông , những nữ tử cưới hậu cung, đều vì để củng cố giang sơn. Người duy nhất thật lòng yêu thương, chỉ Ninh nhi. Cũng từng mong đợi sự đời của hài tử , thậm chí ảo tưởng về tương lai cùng các nàng. giang sơn của ông , đại kế của ông , ông cam lòng a! Ánh mắt ông chăm chú nàng, tiếng gọi càng lúc càng gấp gáp, ông còn thời gian. Ông thậm chí, từng con gái gọi một tiếng phụ . Ông đầy mong đợi nàng.

 

Hứa Thời Vân lãnh đạm đầu . Có lẽ, ông sẽ là một hoàng đế tận chức, lẽ xem là một minh quân. ông , một tướng công và phụ tận chức. Mẫu nàng ơn cứu mạng với ông , nhưng vì ông , cả thôn diệt vong. Vì ông , mà phiêu bạt khắp nơi, con ly tán. Nàng hề tha thứ. Sự tha thứ của nàng, là mũi d.a.o đ.â.m mẫu , là đ.â.m lưng mẫu đang chịu khổ!

 

“Ninh nhi…” Ông khẽ thì thầm. Hơi thở càng lúc càng yếu ớt, ánh sáng trong mắt lão hoàng đế dần tản . Sinh cơ, đứt đoạn.

 

Các hoàng tử hoàng nữ phía "phù!" quỳ sụp xuống đất, lớn: “Bệ hạ, băng hà !”

 

“Bệ hạ, băng hà !”

 

“Bệ hạ, băng hà !”

 

Tiếng hô nối tiếp tiếng hô vang , triều thần đều lệ nóng doanh tròng, phủ phục mặt đất. Trong thành Nam Đô, tiếng chuông tang ngân vang. Bá tánh đều dừng bước.

 

“Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng… sáu tiếng, bảy tiếng!” Bá tánh đều lộ vẻ kinh hãi và bi thương.

 

“Bảy tiếng chuông, là chuông khi quốc quân băng hà!”

 

Trên đường phố Nam Đô, vô bá tánh lặng lẽ quỳ con phố dài, tiễn biệt hoàng đế đoạn đường cuối. Lão hoàng đế khi về già mê đắm quyền thế, mê đắm thuật trường sinh, từng ít chuyện hồ đồ. khi còn trẻ tiết kiệm yêu dân, dốc lòng trị nước. Nay băng hà, công tội đều để hậu nhân bình phẩm.

 

Lãnh cung. Phế hậu đang nắm một chiếc lược cũ nát, chải mái tóc bạc trắng của , thấy trong cung vang lên từng hồi chuông tang.

 

“Một tiếng, hai tiếng…” Đếm đến đây, tiếng chợt ngừng .

 

“Bảy tiếng!” Chiếc lược gỗ trong tay, bỗng rơi xuống đất. Nàng ngây bàn gỗ, : “Bệ hạ, băng hà ? Bệ hạ thật sự băng hà ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-443-loi-hua-cua-trieu-trieu.html.]

Tiểu cung nữ vội vã bước cửa trực tiếp quỳ xuống đất: “Bệ hạ, băng hà!”

 

Hoàng hậu điên cuồng dậy: “Ha ha ha, vì trường sinh, vì sống, mà phế hậu cưới khác.”

 

“Vậy mà vẫn c.h.ế.t ?”

 

Tiểu cung nữ mím môi, thần sắc ẩn chứa vài phần do dự.

 

“Khi lập hậu, Tinh Linh Vương đang ở ngoài lịch kiếp đột nhiên xuất hiện. Đã ngăn cản hôn lễ!”

 

Phế hậu sững sờ: “Tinh Linh Vương?”

 

Cung nhân cúi đầu: “Dạ, sinh nuôi dưỡng ở phàm gian để lịch kiếp. Trùng hợp , đúng ngày lập hậu, tay cầm quyền trượng, hiện chân !”

 

Phế hậu khỏi lạnh: “Chắc hẳn là phong quang tột đỉnh .”

 

“Bệ hạ, chẳng lẽ động lòng? Nam Quốc , còn nữ tử nào chinh phục ư?”

 

Thân thể cung nhân khẽ rụt . ấp úng mới : “Tinh Linh Vương, là tiền thê của Bệ hạ, mà Bệ hạ hủy hôn thư.”

 

Phế hậu chợt ngẩng đầu nàng .

 

“Ngươi , Tinh Linh Vương là Ninh thị? Là Ninh thị!! Ha ha ha ha ha, là Ninh thị!!”

 

“Báo ứng, tất cả đều là báo ứng.”

 

“Tân đế ? Bệ hạ băng hà, tân đế là ai? Là Tam hoàng tử? Không đúng, Tam hoàng tử bản tính nhu nhược.”

 

“Vậy là Thất hoàng nữ? Thất hoàng nữ thông tuệ thừa. Đáng tiếc chút thần lực nào…” Nàng ánh mắt rực lửa trừng cung nữ, sự điên cuồng trong đáy mắt khiến kinh hãi. Lãnh cung than sưởi, mùa đông cực lạnh, tiểu cung nhân lúc đều sợ hãi toát mồ hôi lạnh.

 

“Đều… đều .”

 

“Vậy là ai?” Phế hậu tóc tai bù xù, suy nghĩ nát óc, cũng nghĩ ai là phù hợp nhất.

 

“Là Chiêu Dương Công chúa.”

 

“Chiêu Dương Công chúa mang thần lực, Quốc Linh nhận nàng chủ… Nghe nàng mở Long Văn Ngọc!” Lời thốt , sắc mặt phế hậu đại biến.

 

“Không thể nào! Lục Triều Triều ba tuổi rưỡi, nàng thể tân đế?”

 

“Nữ Đế ba tuổi rưỡi, hoang đường!!”

 

“Ninh thị, thua Ninh thị! Ha ha ha ha ha, thua Ninh thị. Mất trắng cả bàn!”

 

12. “Phòng tới lui, thua của Ninh thị hậu nhân!”

 

“Ta phục, phục, hắc hắc hắc… Phượng Vũ của là nữ nhi Bệ hạ coi trọng nhất. Ý nhi là thần nữ chuyển thế… hắc hắc, là Thái hậu…”

 

“Ta là Thái hậu… còn mau quỳ xuống bái kiến Thái hậu!” Sợi dây cuối cùng của nàng lập tức đứt phựt. Cả nàng điên cuồng lớn, tự tự trong lãnh cung. Tiểu cung nữ đất rống.

 

…………

 

“Thánh chỉ kế vị mau chóng đưa đến các nước, mời quốc quân các nước cùng xem đại điển đăng cơ của tân đế.”

 

Tiếng chuông tang truyền khắp Nam Đô, Ninh phu nhân cửa sổ, lặng lẽ lắng tiếng chuông, thật lâu một lời.

 

Bích Nguyệt và Linh Lung là một đôi tinh linh song sinh, lúc cả hai đều quỳ lưng nàng.

 

“Vương, cuối cùng cũng lịch kiếp trở về.”

 

“Tinh linh tộc yêu chuộng hòa bình, đời đời ẩn cư, tranh giành với thế sự. vẫn tránh khỏi sự tham lam và tàn sát của thế giới bên ngoài…” Bích Nguyệt mắt đỏ hoe, giọng run rẩy.

 

“Những năm qua, tinh linh tộc cứ như món hàng truy sát, buôn bán.”

 

“Thậm chí xem là đồ chơi đưa đến các giới…” Bích Nguyệt c.ắ.n răng.

 

“Đưa đến Yêu giới, đưa đến Ma giới, đưa đến… Thần giới!”

 

“Cầu Vương vì tộc nhân chủ trì công đạo! Tinh linh tộc từ đến nay hề kết thù với ai, mà giờ đây đối mặt với họa diệt tộc!”

 

Ninh phu nhân khẽ thở dài, thu liễm khí tức , chậm rãi bước cửa: “Cho một ngày thời gian.”

 

 

Loading...