Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 40:--- Báo Thù Mạnh Mẽ ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 02:58:20
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đêm khuya. Trong kinh thành bỗng vang lên một tiếng kêu t.h.ả.m thiết chói tai.

 

Phủ Trung Dũng Hầu đang dùng bữa.

 

"Rốt cuộc là chuyện gì ? Nửa đêm nửa hôm mà la hét ghê đến thế... Ánh Tuyết, ngươi mau xem chuyện gì!" Hứa thị giật thon thót.

 

Lão thái thái vui nàng: "Đường đường là chủ mẫu Hầu phủ, chuyện mèo ch.ó nào cũng bận tâm. Hứa gia dạy ngươi như thế ?"

 

Lời dứt.

 

Ánh Tuyết liền hớn hở trở về bẩm báo.

 

"Đánh đ.á.n.h !! Phu nhân, bên ngoài đ.á.n.h !" Ánh Tuyết mắt sáng rực, "Phu nhân, thành Bắc đang bắt gian đấy ạ."

 

"Nghe quan gia nuôi ngoại thất, chính thất đang bắt kẻ gian phu bên ngoài. Đánh kịch liệt lắm ạ."

 

"Nô tỳ còn , ả ngoại thất đó sinh một trai một gái, con trai còn là thiên tài thiếu niên nổi danh Lục Cảnh Hoài cơ ạ."

 

"Giờ thì Lục Cảnh Hoài tát nát mặt ."

 

"Còn một đứa bé bảy tám tháng tuổi nữa, đứa bé đó chậc chậc..."

 

"Keng!"

 

Lão thái thái và Trung Dũng Hầu sắc mặt kịch biến, chén sứ trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành.

 

"Ngươi ai đánh?" Lục Viễn Trạch trong lòng run lên. Trên mặt cố nén giận, còn gắng gượng vẻ bình tĩnh, giờ phút giọng cũng đang run rẩy.

 

"Một phu nhân ở con hẻm thành Bắc, đúng, là một con hồ ly tinh."

 

"Nói là ngoại thất của Lễ Bộ Thị lang, sinh một trai một gái. Con gái mới tám tháng tuổi mà mắng lưu loát lắm. Chỉ thẳng đích mẫu Tần phu nhân mà mắng tiện nhân."

 

"Ôi chao, Tần phu nhân tức đến mức tát cho ả một cái thật mạnh."

 

Lão thái thái hình lảo đảo.

 

"Đi xem, xem..." Giọng lão thái thái run nhẹ, cháu gái bảo bối của bà, cháu trai bảo bối của bà.

 

"Mẫu , chuyện dơ bẩn chớ bẩn mắt . Người đường đường là lão thái thái Hầu phủ, thể xem chuyện dơ bẩn như thế?" Hứa thị vội vàng khuyên nhủ ý , đem bộ lời lão thái thái chặn .

 

"Ả ngoại thất đó liêm sỉ, ở bên ngoài sinh con đẻ cái cho nam nhân, loại tiện nhân , còn xem gì?"

 

Lão thái thái mắt từng trận hoa mắt, đẩy Hứa thị : "Buông ! Ta xem!" Mắt bà đỏ ngầu.

 

Hứa thị lặng lẽ lùi xuống, che giấu nụ trong mắt.

 

[Đưa đưa , đưa xem với!]

 

[Ta cũng xem, xem! Không đưa sẽ loạn đấy! Ta sẽ lật mặt đấy!]

 

Lục Triều Triều sốt ruột đến mức từ trong nôi, bám lấy thành giường lên, bắp chân mũm mĩm run bần bật.

 

"Ôi chao tiểu tổ tông của ơi, loại náo nhiệt cũng là thứ ngươi thể tham gia ?" Đăng Chi thấy vẻ sốt ruột của nàng, liền nàng đang nghĩ gì.

 

[Ô ô ô, các ngươi cho , sẽ tự ngoài...] Nàng dùng cả tay chân bò về phía cửa, bò nhanh như chớp.

 

Con ch.ó trong sân cũng nàng dọa cho giật .

 

"Mau bế Triều Triều dậy, đất lạnh. Cứ đưa nàng xem từ xa , cái tiểu nha đầu ..." Hứa thị bất đắc dĩ vô cùng, đành mang nàng theo.

 

Phủ Trung Dũng Hầu nhanh chóng rời khỏi cửa. Một đường chạy về phía thành Bắc.

 

Hứa thị Lục Viễn Trạch quen thuộc, trong lòng lạnh.

 

Đến khi đến ngoài hẻm, kín ba lớp trong ba lớp ngoài, vẻ mặt ai nấy đều thâm sâu ý nhị.

 

Giờ phút , nửa canh giờ trôi qua.

 

Mèo Dịch Truyện

"Lột quần áo của ả, lột quần áo của ả! Tiện nhân vô sỉ ai cũng thể ngủ, lột quần áo của ả ..." Thậm chí còn nam nhân huýt sáo, ngừng hò reo.

 

"Ôi chao, thảo nào sét đánh. Hóa trời cao cũng nhịn nổi ả ngoại thất nữa ." Mọi liên tục châm chọc.

 

Bên trong ngừng vang lên tiếng giả tạo của Bùi Kiều Kiều.

 

Tần phu nhân càng thêm tức giận: "Tiện nhân, cái bộ dạng tiện tì của ngươi xem, nam nhân tưới nhuận thì ngươi sống nổi ?"

 

"Dám ngoài quyến rũ nam nhân của lão nương!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-40-bao-thu-manh-me.html.]

"Dám còn nuôi lớn một đứa con trai như , đồ c.h.ế.t tiệt! Dám nuôi ngoại thất, dám còn sinh một trai một gái!" Tần phu nhân hận thấu xương Bùi Kiều Kiều.

 

"Lão nương ở trong phủ lo toan gia nghiệp, phụng dưỡng cha chồng, dám nuôi ngoại thất! Hưởng cảnh tề nhân chi phúc!"

 

"Lục Cảnh Hoài, ngươi là con của ngoại thất, đồ tiện chủng vô sỉ, dám tự xưng thiên tài ? Đồ bẩn thỉu hèn hạ!" Tần phu nhân năm nay bốn mươi hai, gối chỉ một con gái, trong phủ con trai, đây chính là nỗi đau trong lòng nàng!

 

Giờ phút nàng tức đến mắt đỏ hoe.

 

Hứa thị những lời , tít mắt, quả đúng là mắng hộ nỗi lòng nàng.

 

Lục Viễn Trạch và lão thái thái thì mắt từng trận hoa mắt, điên cuồng đẩy những vây xem .

 

Bùi Kiều Kiều lột áo khoác ngoài, chỉ còn mặc yếm lót, yếm lót tuột xuống vai, lấp ló nửa bờ vai ngọc.

 

Bùi Kiều Kiều gò má sưng đỏ, mắt đỏ hoe ôm chặt lấy y phục, thần sắc bi thương.

 

"Không , . Ta ngoại thất của Trần đại nhân!" Nàng thút thít.

 

Tần phu nhân thần sắc kiêu ngạo: "Thứ dùng sắc hầu hạ khác, cởi y phục đối với ngươi mà , chẳng dễ như trở bàn tay ? Hai chân dang , liền sủng ái, vô vàng bạc châu báu đưa tới."

 

Bùi Kiều Kiều c.ắ.n chặt môi , thần sắc đầy vẻ nhục nhã.

 

"Ngươi , ngươi ngoại thất, tướng công của ngươi là ai?"

 

"Ngươi xem!" Bùi Kiều Kiều run lên, nàng thể .

 

Tần phu nhân thần sắc càng thêm nghiêm khắc.

 

"C.h.ế.t... các ngươi... tất... cả... đều... ... c.h.ế.t!" Lục Cảnh Dao tám tháng tuổi giận đến phát điên, tiếng t.h.ả.m thiết của nàng Tần phu nhân càng thêm khó chịu.

 

Đứa bé tám tháng tiếng , tuy rằng năng vấp váp, nhưng sự phẫn hận trong thần sắc khiến lòng phát lạnh.

 

Một cái tát giáng thẳng Lục Cảnh Dao, trực tiếp khiến Lục Cảnh Dao ngã vật cổng lớn.

 

Cái răng mọc , "phụt" một tiếng phun một cái.

 

"Yêu nghiệt, đứa bé là yêu nghiệt!" Tần thị Lục Cảnh Dao, ánh mắt của đứa bé , xuất hiện một hài nhi, đặc biệt phù hợp.

 

"Cảnh Dao! Cảnh Dao! Các ngươi dám tổn thương con !!" Bùi Kiều Kiều đè chặt, giờ phút hai mắt đỏ ngầu.

 

"Cảnh Dao yêu nghiệt!" Bùi Kiều Kiều trong lòng đập điên cuồng. Không ai , Kiều Kiều của nàng lợi hại đến mức nào.

 

"Có gì mà dám? Con tư sinh của ngoại thất, dám nghênh ngang giữa chợ, thật nực ." Tần phu nhân khinh thường Lục Cảnh Hoài.

 

Thiếu niên lưng thẳng tắp, hình gầy gò dường như đang gánh chịu đả kích. Đôi mắt tĩnh lặng như giếng cổ, im lặng nàng.

 

Hai đứa con của Bùi Kiều Kiều... Tần phu nhân chút thoải mái.

 

"Đánh gãy xương cốt của đồ nghiệt chủng cho , xem rốt cuộc xương cốt cứng đến mức nào."

 

"Lột y phục của tiện nhân diễu phố, cho mở mang tầm mắt." Tần thị ngữ khí nhàn nhạt.

 

"Không! Không!!" Bùi Kiều Kiều giọng kinh hoàng, kêu t.h.ả.m thiết chói tai.

 

Lục Viễn Trạch thấy cảnh tượng mắt, suýt chút nữa ngất xỉu.

 

Hắn toan tính sai sót, tính toán thứ về Hứa thị.

 

từng nghĩ đến, Bùi Kiều Kiều sẽ sớm phơi bày mắt .

 

"Dừng tay!" Lục Viễn Trạch quát lớn một tiếng.

 

Hắn lập tức sai thị tòng mang y phục đến che cho Bùi Kiều Kiều, thấy gò má con trai sưng bầm, ngạo cốt dường như trong khoảnh khắc vỡ vụn, Lục Viễn Trạch trong lòng run rẩy.

 

Lão thái thái hai tay run rẩy: "Tạo nghiệp a, tạo nghiệp a, đứa trẻ là vô tội."

 

Tần thị khẩy một tiếng: "Lão thái thái, đây là cái chốn thôn dã nghèo nàn hẻo lánh của nhà ." Lời khiến lão thái thái sắc mặt xanh mét.

 

Lão thái thái kỵ nhất việc khác nhắc đến xuất của bà .

 

"Lục Hầu gia quả là thương hương tiếc ngọc, , ngươi cũng tư tình với tiện nhân ?"

 

"Hồ đồ! Tần phu nhân cẩn trọng lời !" Lục Viễn Trạch khẽ nhíu mày, đoan chính nho nhã, trông cực kỳ chính phái.

 

Lục Viễn Trạch khẽ thở dài: "Tần phu nhân, e rằng trong chuyện hiểu lầm gì đó."

 

Tần phu nhân liếc một cái. Nhẹ nhàng từ trong lòng lấy một tờ giấy, như bố thí mà ném cho Bùi Kiều Kiều.

 

 

Loading...