Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 393:--- Lưu Đày Hung Ngục ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 13:33:58
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Triều Triều bé nhỏ lùn tịt, nhưng cổ đeo một chiếc gông cùm nặng nề. Dưới chân nàng còn mang cả xiềng xích, mỗi bước đều phát tiếng loảng xoảng. Đại thái giám đích dẫn áp giải nàng đến hung ngục. Tiểu cô nương ánh mắt mơ màng, sinh da trắng nõn nà ngây ngô, tạo thành sự tương phản lớn với gông cùm nặng trịch .

 

“Thật là tạo nghiệt mà, một đứa trẻ nhỏ đến thế mà hung ngục, e rằng đến cả xương cốt cũng chẳng còn.”

 

“Mới mấy tuổi thôi chứ? Trông còn nhỏ hơn con gái nữa…”

 

“Ba tuổi rưỡi đấy, là cháu ngoại của Ninh phu nhân. Giờ vị đang nắm quyền, ngày lành cho nàng …” Hai tên lính canh ngục rèn trái tim sắt đá, nhưng thấy Lục Triều Triều, vẫn kinh ngạc đến ngây . Thậm chí nhịn mà thì thầm to nhỏ.

 

“Đây cũng coi là… trọng phạm ?” Một tên lính trẻ tuổi mồ hôi lấm tấm chóp mũi, mới cha, thấy tiểu nha đầu liền nhớ đến con gái .

 

Một đàn ông lớn tuổi hơn, mặt mày nghiêm nghị liếc mắt bọn họ. “Câm miệng!”

 

“Chuyện của cấp , há đến lượt chúng bàn luận? Hãy nghĩ xem các ngươi mấy cái đầu!” Ngục trưởng ánh mắt tràn đầy sát khí, quét mắt một lượt, tất cả đều dám nhắc đến nữa.

 

Đại thái giám đẩy Lục Triều Triều một cái: “Lề mề gì đó?! Chẳng lẽ còn trông mong đến cứu ngươi ?”

 

“Hừ, đây là Nam Quốc đấy!”

 

“Tiêu ngục trưởng, vị đột nhiên kích phát thần lực, tàn sát cả Tô gia, phạm trọng tội. Bị Trưởng công chúa đ.á.n.h hung ngục, xin phiền Tiêu ngục trưởng, đưa nàng đến nơi giá lạnh khổ sở nhất! Mài dũa tính tình của nàng …”

 

Đại thái giám sắc mặt mang theo vài phần nhạt, trong hung ngục , giam giữ nhiều yêu tà, mặc cho Lục Triều Triều ba đầu sáu tay cũng thể thoát khỏi hung ngục.

 

Năm xưa thần minh lựa chọn thần thị, để kiềm chế những thần lực hại bách tính vô tội. Nên xây dựng hung ngục, chuyên giam giữ những thần lực.

 

Tiêu ngục trưởng liếc Lục Triều Triều một cái, giọng điệu bình thản: “Hung ngục là một gian nhỏ độc lập, bên trong giam giữ vô yêu tà và tinh quái, thậm chí còn một con hắc long đang ngủ say. Nếu đ.á.n.h thức hắc long, ngươi và đều gánh nổi trách nhiệm .”

 

“Ngươi!” Giọng thái giám nghẹn .

 

“Hắc long ngủ say nhiều năm, thể tỉnh dậy! Một Lục Triều Triều bé nhỏ như , còn thể đ.á.n.h thức ác long ngủ say , Tiêu ngục trưởng, ngươi đừng coi như trẻ con ba tuổi!” Giọng thái giám vui, nhưng cũng dám đối đầu trực diện với .

 

Những canh giữ hung ngục, ai nấy đều mang thần lực, chỉ là một thái giám, Trưởng công chúa yêu thích thì cũng thôi. dám đối địch với bọn họ.

 

“Thôi , ngươi tùy ý ném nàng xuống .”

 

Hung ngục là một gian độc lập, cần ba ngục trưởng hợp lực mới thể mở .

 

Lục Triều Triều ngẩng đầu, mắt long lanh Tiêu ngục trưởng: “Chú ơi, trong đó cơm ăn ạ? Có sữa uống ạ?”

 

“Triều Triều bụng đói…” Giọng tiểu cô nương nhẹ nhàng, đầy vẻ non nớt, khiến mấy tên lính canh ngục sắc mặt trầm xuống.

 

Bọn họ đồn, Tô gia luyện tà thuật bằng đồng tử, Chiêu Dương công chúa diệt tộc.

 

Giờ đây, hoàng thất hiển nhiên bao che cho Tô gia, nghiêm trị Lục Triều Triều.

 

Lúc , thấy tiểu nha đầu phía bao nhiêu hiểm nguy, ít thầm nghiến răng.

 

Ngay cả Tiêu ngục trưởng cũng hít sâu một , cúi nàng.

 

“Trong đó… sữa, cũng thức ăn. Chỉ vô tận yêu tà… ngươi…” Giọng Tiêu ngục trưởng nghẹn

 

“Ngươi trong đừng tùy tiện di chuyển, tìm một chỗ mà đợi. Chờ đến ngày mở cửa ngục…”

 

“Tinh quái sẽ lừa , đừng tùy tiện tin tưởng bất cứ ai. Chúng, lẽ sẽ mổ tim róc thịt ngươi đó…”

 

Tiêu ngục trưởng hiếm khi hiền lành, chỉ thể cố gắng dặn dò nàng.

 

Thái giám khinh thường khẩy: “Tiêu ngục trưởng còn chút lương thiện, thật hiếm thấy.”

 

“Trong đó đồ ăn?”

 

“Động vật thành tinh chạy khắp nơi, chỉ cần ngươi thể bắt , cứ việc ăn! Thậm chí còn một con hắc long đang ngủ say đó… thịt rồng trời bay, qua ? Hương vị tuyệt hảo lắm… gân rồng xương rồng thịt rồng m.á.u rồng, đều là bảo bối cả. Chiêu Dương công chúa cố gắng tìm kiếm, chắc chắn sẽ tìm thôi.” Thái giám tướng mạo âm nhu, lời chua ngoa cay độc, khiến khỏi nhíu mày.

 

Lục Triều Triều mắt sáng lấp lánh, trịnh trọng nghiêm túc cảm ơn thái giám: “Thật ? Cảm ơn…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-393-luu-day-hung-nguc.html.]

 

“Đừng bậy.” Tiêu ngục trưởng hừ lạnh một tiếng, thái giám mới u uất ngậm miệng .

 

Trong mắt thái giám giấu sự âm u.

 

“Mở cửa ngục !”

 

“Khoan …” Nam Mộ Bạch thở dốc dữ dội, vất vả lắm mới thoát khỏi sự canh gác, thấy cửa ngục còn mở, mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Thái giám thấy bóng dáng , lông mày liền cau chặt.

 

“Các ngươi lui xuống !” Nam Mộ Bạch trầm giọng quát.

Mèo Dịch Truyện

 

“Điện hạ, Trưởng công chúa lệnh mặt bích tư quá, nay lén chạy ngoài, e rằng chịu phạt!” Thái giám hận giận, nhưng cũng là hoàng tôn, đành dẫn góc. ánh mắt vẫn rời khỏi .

 

Nam Mộ Bạch thở hổn hển: “Chiêu Dương công chúa, nhất định sẽ cầu mẫu thả nàng . Chỉ mong nàng trong hung ngục bảo tính mạng.”

 

“Còn về Tô gia… Chuyện Tô gia sai, nhất định sẽ trả công đạo cho thế nhân.”

 

Lục Triều Triều đeo gông cùm cổ, hình bé nhỏ mang xiềng xích nặng trịch, trông khá đáng thương.

 

Nếu nàng thật sự ba tuổi, e rằng tin sái cổ. Còn cho rằng Nam Mộ Bạch vẫn còn một tia lương tri.

 

“Ta nhớ đầu gặp , cưỡi đầu hung thú Tương Liễu. Chàng , Tương Liễu thích ăn thịt …” Lục Triều Triều bình tĩnh .

 

“Ăn là tù nhân!” Nam Mộ Bạch vội vàng giải thích.

 

“Ngày ăn Lục Cảnh Dao, cũng là vì nàng bên trong thuộc về gian . Ta thừa nhận, tuy xa hoa vô độ, nhưng đến mức lương tri mà tàn hại trẻ con vô tội.”

 

Lục Triều Triều bật .

 

“Chàng chỉ một đêm mà mọc lương tri ?”

 

Nam Mộ Bạch sắc mặt khẽ đổi.

 

Lục Triều Triều híp mắt : “Chàng đúng ?”

 

“Để Triều Triều đoán xem…” Lục Triều Triều để ý đến sắc mặt đại biến của Nam Mộ Bạch.

 

“Chàng đoán ruột của , thần nữ chuyển thế?”

 

“Mà … mới là?”

 

Nam Mộ Bạch chợt lùi một bước, kinh hãi nàng.

 

Nam Mộ Bạch kinh ngạc nàng, nắm tay siết chặt khẽ run rẩy. Hơi thở chút nặng nề, nhưng nhanh trở bình thường.

 

Nàng ở Bắc Chiêu hề che giấu năng lực của , Nam Mộ Bạch giờ đây chợt bừng tỉnh, khó tránh khỏi liên tưởng đến điều gì đó.

 

“Không cần giả vờ mặt , cũng cần đến đây lừa gạt . Ta hứng thú vạch trần phận của nàng , chỉ cần nàng bản lĩnh, nàng cứ việc lên!” Chàng chẳng qua chỉ định bản , tự cho một viên t.h.u.ố.c an thần, sợ rằng sẽ quản thứ mà ầm ĩ chuyện lên, ảnh hưởng đến việc phi thăng thôi.

 

Đây chính là đại sự ngàn năm của Nam Quốc.

 

Vạn chúng chú mục, khiến mong chờ.

 

Bởi vì, Nam Quốc sắp vị thần minh của riêng .

 

Một khi phi thăng, thì Trưởng công chúa đăng cơ, tiếp quản Nam Quốc, chính là chuyện định sẵn. Ai cũng đắc tội với mẫu của thần minh, ?

 

Nam Mộ Bạch sắc mặt khó coi, Lục Triều Triều đầu gọi.

 

“Ngục trưởng, mở cửa ngục .”

 

 

Loading...