Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 39:--- Hí kịch bắt đầu ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 02:58:19
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Ai da, Cảnh Hoài , chỉ đùa chút thôi.” Chu Lân và Vương Duyệt Xuyên vội vàng đuổi theo.

 

“Cảnh Hoài, thư đồng của ngươi dính líu đến Lục tàn phế? Chuyện e là hiểu lầm chăng?” Vương Duyệt Xuyên hỏi.

 

Hắn , vị Lục tiểu thiên tài cực kỳ ghét khác đem so sánh với Lục Diễn Thư. Thậm chí năm xưa khi thi tú tài, còn cầm văn chương của , lầm tưởng là Lục Diễn Thư.

 

“Sẽ liên lụy đến Cảnh Hoài chứ? Cảnh Hoài còn nửa năm nữa là đến khoa thi mùa thu. Viện trưởng đang trông mong đoạt Giải nguyên đấy.” Chu Lân là con em hàn môn, phẩm tính khá thanh cao. Lục Cảnh Hoài kết giao bằng hữu xem trọng gia thế, bởi tiếng tăm trong giới hàn môn , đám tử hàn môn ngầm lấy thủ lĩnh.

 

Mấy lâu, ở lầu hai xuống dòng tấp nập.

 

Bên cạnh còn bàn tán: “Mẹ kiếp, đêm qua kẻ nào thả đèn Bồ Tát, hại lão tử quỳ nửa đêm… Nếu lão tử bắt , nhất định sẽ đ.á.n.h cho nở mông!”

 

“Nhà ngay cả đầu cũng sưng vù, cứ tưởng Bồ Tát hiển linh chứ!”

 

Mèo Dịch Truyện

“Không thằng nhóc khốn kiếp nào chuyện .”

 

“Nhắc mới nhớ, đêm qua lửa ở Trung Dũng Hầu phủ lớn thật đấy, thiêu c.h.ế.t nào .” Mọi bàn tán xôn xao.

 

Lục Cảnh Hoài giữa đám đông, gương mặt tuấn tú phủ đầy vẻ u ám.

 

Trong mắt Chu Lân tràn đầy ý : “Đêm qua c.h.ế.t mất, cả thành đều bái lạy, ai nấy đều bắt thằng nhóc thả đèn khốn kiếp .”

 

Lục Cảnh Hoài: Mẹ ép quỳ cả đêm, cầu Tam nguyên cập .

 

Thật mất mặt.

 

Lục Cảnh Hoài còn tâm trí dùng bữa, tìm một lý do tách khỏi .

 

Đợi rời , Vương Duyệt Xuyên khẽ khẩy: “Giả vờ gì chứ, cướp mất vị hôn thê của Lục Diễn Thư, chẳng lẽ ân oán?”

 

Chu Lân trợn tròn mắt: “Chuyện gì thế?”

 

“Lục Diễn Thư một vị hôn thê, năm xưa vì cứu vị hôn thê rơi xuống nước mà thành tàn phế.”

 

“Mà Lục Cảnh Hoài, đính ước với chính cô nương từng rơi xuống nước .”

 

Chu Lân “À” một tiếng.

 

“Người cứu nàng mà thành tàn phế, tiền đồ rộng mở cũng chẳng màng, nàng mà bỏ rơi Lục Diễn Thư, đính ước với Cảnh Hoài ?” Chu Lân thể tin nổi.

 

“Cả kinh thành còn thổi phồng, nam tài nữ mạo, cực kỳ xứng đôi chứ.”

 

Vương Duyệt Xuyên khinh thường : “Lục Diễn Thư thành tàn phế, ai sẽ giúp đỡ? Ai đắc tội với quan môn tử của Kinh Hồng Thư Viện, một thiên tài thiếu niên khả năng đạt Tam nguyên cập chứ? Đương nhiên là sẽ nịnh bợ .”

 

Chu Lân nhíu chặt mày, chỉ cảm thấy hình tượng hảo của Lục Cảnh Hoài chút sụp đổ.

 

“Cảnh Hoài hồ đồ quá.”

 

“Hắn thanh cao chẳng màng thế tục, từng xem thường hàn môn, để ý gia thế. Sao hồ đồ đến !”

 

“Thậm chí còn đưa ít sách tự chú giải , ai ai cũng thể truyền .”

 

Điều cũng khiến vô cùng kính phục.

 

“Ai, bao giờ mới thể khai khiếu đây. Cảnh Hoài mười tuổi còn chìm nghỉm giữa chúng nhân. Sau mười tuổi, như khai khiếu , văn chương cực kỳ linh khí, khiến khen ngợi.” Chu Lân thở dài, vẻ mặt đầy hâm mộ.

 

“Họ Lục đúng là sinh thiên tài, liên tiếp xuất hiện hai .” Chu Lân lẩm bẩm một câu, hề ánh mắt Vương Duyệt Xuyên đang trầm tư.

 

Mà giờ phút , Hầu phủ chìm trong khí căng thẳng.

 

“Sao ngươi báo quan ? Đường đường là chủ mẫu Hầu phủ, cứ dính dáng đến mấy chuyện ! Làm ầm ĩ lên, ngươi nghĩ danh tiếng Hầu phủ còn ?”

 

“Diễn Thư và Triều Triều cũng thương!”

 

“Còn mau rút đơn kiện về!” Lão thái thái gần như nghiến răng nghiến lợi.

 

Đêm qua, lửa lớn đến , một ai c.h.ế.t!

 

Hứa thị khẽ lạnh: “Mẫu thật buồn , phóng hỏa đốt Hầu phủ, đẩy con chỗ c.h.ế.t, tại báo quan?”

 

“Chẳng lẽ, ngọn lửa là do mẫu phóng?” Nàng tùy tiện một câu, dọa lão thái thái mặt mày trắng bệch.

 

Lục Viễn Trạch vội vàng chạy đến, câu mí mắt giật thót.

 

“Vân Nương, nàng gì lung tung ? Diễn Thư và Triều Triều là huyết mạch Hầu phủ, nàng thể nghi ngờ mẫu ? Chẳng tổn thương lòng mẫu ?”

 

“Còn mau nhận với mẫu !”

 

Lục Viễn Trạch một cách hiển nhiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-39-hi-kich-bat-dau.html.]

 

Hứa thị nhàn nhạt đáp: “Chỉ là chuyện dựa sự thật mà thôi.” Với quỷ, đương nhiên lời của quỷ.

 

Lời càng khiến Lục Viễn Trạch mặt đỏ tía tai.

 

Lão thái thái nghẹn một , thể thở nổi!

 

Hứa thị từ khi nào trở nên bất hiếu bất đễ đến thế!

 

“Diễn Thư và Triều Triều ác ý phóng hỏa, còn thể báo quan? Đây là đạo lý gì? Chẳng lẽ, bọn chúng con cháu Hầu phủ ?”

 

12_“Hầu gia, xem, thể báo quan ?” Hứa thị như .

 

Lục Viễn Trạch trong lòng giật thót một tiếng.

 

“Sao thể báo quan? Đương nhiên báo quan, chỉ là, nàng bắt tiểu tư của Lục Cảnh Hoài, một chẳng liên quan gì. Phu nhân, con cái là cục vàng cục bạc của nàng, nhưng cũng thể oan uổng .”

 

Lục Viễn Trạch thở dài một tiếng.

 

Hứa thị đây ngoan ngoãn hiểu chuyện bao, giờ trở nên ngang ngược vô lý đến ?

 

Hứa thị khóe môi khẽ cong, cẩn thận quan sát biểu cảm của .

 

“Đương nhiên là điều tra , con trai của dượng hai của vợ tiểu tư đó, chính là thư đồng của Lục Cảnh Hoài mà.” Mối quan hệ rắc rối trăm vòng ngàn khúc , nếu Triều Triều, e rằng ai thể điều tra .

 

Lục Viễn Trạch cũng ngẩn một chút, mối quan hệ quanh co như thế, e rằng ngay cả chính cũng rõ.

 

“Sao… thể?” Lục Viễn Trạch thậm chí ngờ, mà thật sự điều tra !

 

“Hắn, tại đốt Diễn Thư?” Lục Viễn Trạch chút mơ màng.

 

Hắn , thiên tài của Lục Cảnh Hoài, là chép văn chương của đại ca!

 

Bảo bối mà tự hào, là một món hàng giả.

 

Hắn vẫn luôn nghĩ, chỉ đốt Lục Triều Triều thôi! Để dọn chỗ cho Cảnh Dao.

 

“Lần Lão gia còn phẩm hạnh cao khiết, Diễn Thư chứng cho . Đây chính là phẩm hạnh cao khiết ?” Hứa thị sắc mặt lạnh nhạt.

 

“Nghe phận của bất minh, vẫn luôn mẫu mang về độc cư. Không chừng là con riêng của nhà quan nào đó trong kinh thành.” Hứa thị khẩy một tiếng, để ý mí mắt Lục Viễn Trạch đang giật điên cuồng.

 

13_“Cũng chẳng nhà quan lớn nào, hồ đồ tâm trí, mù mắt, sinh một thứ mang bản tính gốc rễ xa như .”

 

“Đủ !” Lục Viễn Trạch khó nén cơn giận.

 

Trán Lục Viễn Trạch túa những giọt mồ hôi lạnh li ti: “Vân Nương, những gì thư đồng , vẫn chứng cứ chứng minh là .”

 

“Chúng đừng hiểu lầm một đứa trẻ .” Lục Viễn Trạch khẽ nắm chặt tay.

 

Lúc thấy Hứa thị nổi giận đùng đùng, cũng dám khuyên Hứa thị rút đơn kiện, chỉ thể vội vã rời khỏi phủ.

 

Hứa thị mày mắt lạnh lùng, trơ mắt rời .

 

“Hổ dữ ăn thịt con, còn bằng cả súc vật, rốt cuộc gả cho một như thế nào!” Hứa thị c.ắ.n răng ngà đến chảy máu.

 

【Hừ, tên tra nam tìm cứu Lục Cảnh Hoài …】

 

【Hắn và Lễ bộ Thị lang Trần đại nhân, tư giao đó. Nếu giúp đỡ, thể che giấu bao nhiêu năm như ?】

 

Lễ bộ Thị lang?

 

Lễ bộ Thị lang Chính nhị phẩm, chẳng là nhờ thế lực nhà đẻ của nàng mà giới thiệu quen ?

 

Hứa thị tức đến phát run.

 

May mắn, may mắn Triều Triều.

 

Hứa thị cùng Triều Triều chơi đùa nửa buổi chiều, liền Đăng Chi tức giận đến báo.

 

“Phu nhân, thư đồng một nhận hết tội giam giữ, nhưng Lục Cảnh Hoài…” Đăng Chi tức đến đỏ cả mắt.

 

“Nghe bảo lãnh.” Hơn nữa đối phương thế lực khá lớn.

 

“Chúng , là về nhờ Đại cữu gia ?” Đăng Chi thể nuốt trôi cục tức .

 

Hứa thị phất tay: “Ngươi đây…” Nàng cúi ghé tai Đăng Chi khẽ , mắt Đăng Chi càng ngày càng sáng.

 

“Ai da, phu nhân thật lợi hại!” Nói xong, nàng liền nhảy chân sáo khỏi cửa.

 

 

Loading...