Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 388:--- Toàn Là Kẻ Thù Không Đội Trời Chung ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 13:33:53
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Ngài lập Ninh thị Tây Cung Hoàng hậu ? Tô gia ưng thuận , Tô gia ngày mai sẽ tấu lên, lập Tây Cung Hoàng hậu! Ban cho Ninh phu nhân một phận!” Tô lão thái gia mặt đầy tang thương, thật sự đá tấm sắt .

 

“Phải ? Người của Ninh phủ, thật sự là ngoại tổ mẫu của ?” Một câu của Lục Triều Triều trực tiếp khiến Tô lão thái gia toát đầy mồ hôi lạnh.

 

Trong đôi mắt đục ngầu của Tô lão thái gia lộ vài phần sợ hãi.

 

“Lão hoàng đế vì tìm ngọc bội truyền quốc mà giam lỏng ngoại tổ mẫu. Người đó tuy ích kỷ, nhưng cũng dám tay sát hại ân nhân cứu mạng.”

 

“Còn Hoàng hậu cùng những kẻ khác thì ? Lại mượn tay Tô gia, sai giả mạo ngoại tổ mẫu!”

 

“Các ngươi kéo bà đến loạn táng cương, dùng dầu nóng nát khuôn mặt bà , câm giọng , phong bà quan tài, toan chôn sống!”

 

“Ta đúng ?”

 

Tô lão thái gia mất hết sức lực, ngã khuỵu xuống đất, từng giọt mồ hôi lạnh lớn như hạt đậu lăn dài trán.

 

“Ngươi đoán xem vì ? Nam Mộ Bạch cho ngươi ?”

 

“Trên đường đến Nam Quốc, chúng từng cứu một phụ nhân chôn sống! Nam Mộ Bạch, tận mắt chứng kiến đó đào lên!”

 

“Giờ đây, đó đang sống trong Ninh phủ, cùng với mẫu .” Lục Triều Triều nheo mắt , tiểu gia hỏa độc ác thưởng thức vẻ mặt sụp đổ của Tô gia.

 

Tô lão thái gia rùng một cái thật sâu.

 

Bọn họ tự cho là nắm trong lòng bàn tay Hứa Thời Vân cùng một đám , nhưng

 

Mèo Dịch Truyện

Tất cả đều trong dự liệu của đối phương.

 

Tô lão thái gia dường như rút cạn sức lực, những giọt nước mắt đục ngầu lăn xuống, khẽ khàng cầu xin: “Ma thần đại nhân, là của tín đồ. Ta là gia chủ Tô gia, tất cả đều là của , nguyện một gánh vác.”

 

“Đệ tử Tô gia đều vô tội.”

 

“Huyền Ngọc thượng thần, ngài năm xưa báo mộng cho tín đồ, tín đồ tìm kiếm thần nữ chuyển thế cho ngài. Giờ đây thần nữ chuyển thế tìm thấy, đang ở trong cung, là tằng tôn nữ của lão hủ.”

 

“Vẫn mong Huyền Ngọc ma thần phần tín đồ tận tâm tận lực, mà tha cho tử Tô gia.”

 

“Ta nguyện một gánh vác.” Tô lão thái gia khẩn cầu.

 

Huyền Ngọc trầm tư .

 

“Thần nữ chuyển thế, tìm thấy ?” Ngài Lục Triều Triều với ánh mắt dường như chút kinh ngạc.

 

“Phải, tìm thấy . Thiên sinh sở hữu độ tương hợp với thần minh, giao tín vật của ngài cho nàng.”

 

Đây cũng là nguyên do lão hoàng đế ý với Nam Phượng Vũ.

 

Con gái út của Nam Phượng Vũ, tương truyền là thần nữ trời chuyển thế, một khi về Thần giới, sẽ mang vinh quang vô thượng cho Nam Quốc.

 

Tô lão thái gia hề thấy sự giễu cợt trong mắt Huyền Ngọc.

 

“Ngươi là phận gì mà dám mặc cả với bổn tôn?” Giọng Huyền Ngọc nhàn nhạt, sát khí hiện rõ trong mắt.

 

Tô lão thái gia từ đến nay dám thẳng thần minh.

 

Khoảnh khắc , cũng rõ vì , đại khái là ăn gan hùm mật báo .

 

Hắn dám thẳng thần minh.

 

Chịu đựng uy áp của thần minh, đau đến mức hai mắt thể mở , nhưng vẫn về phía Huyền Ngọc thượng thần.

 

Ánh mắt , khiến kinh hồn bạt vía.

 

?!

 

ánh mắt Huyền Ngọc thượng thần về phía Lục Triều Triều, vài phần tôn kính? Thậm chí…

 

Thậm chí còn chút hèn mọn và lấy lòng.

 

Khóe mắt Tô lão thái gia chảy m.á.u ròng ròng, đột ngột ôm lấy mắt , đau đớn sợ hãi.

 

Lục Triều Triều rốt cuộc lai lịch thế nào?

 

Lại khiến thần minh quỳ gối nàng, lấy lòng nàng, tôn kính nàng?

 

Tô lão thái gia khỏi rợn .

 

“Trước khi trở thành thần thị, mỗi đều từng lập lời thề. Giờ đây, ngươi hãy thực hiện lời thề năm xưa .”

 

“Tàn hại sinh linh vô tội, chặt đứt tứ chi, biến thành nhân trư. Cho đến khi c.h.ế.t, hồn về địa phủ mười tám tầng, đời đời kiếp kiếp thể siêu sinh.” Trong tay Huyền Ngọc xuất hiện một thanh trường kiếm.

 

“Chuyện là họa do Huyền Ngọc gây , nên dơ… tay của ngài.”

 

Tô lão thái gia như phát điên bò dậy, lảo đảo chạy về phía đại môn.

 

Thế nhưng mới nhấc chân, còn kịp bước .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-388-toan-la-ke-thu-khong-doi-troi-chung.html.]

 

Đã cảm thấy phần lạnh toát, cúi đầu xuống, thấy tách rời.

 

“A! Thượng thần, , dám dùng đồng nam đồng nữ luyện tế nữa, dám nữa. Cầu thượng thần tha thứ, nguyện chuộc tội lập công, nguyện chuộc tội lập công, cầu…” Máu tươi b.ắ.n tung tóe trong miệng, thể phát bất kỳ âm thanh nào nữa.

 

Huyền Ngọc một tay che mắt Lục Triều Triều, một tay vung kiếm.

 

Chỉ trong chớp mắt, trong viện yên lặng như tờ.

 

Tất cả đều mềm nhũn mặt đất.

 

Đệ tử Tô gia tè ướt quần từ lâu, răng va lập cập run rẩy, cúi gằm mặt xuống, mặt đất ướt đẫm một mảng.

 

Tạ Ngọc Chu hai tay che mắt , miệng lầm bầm: “Ít cũng che mắt nữa chứ, ơn mà…”

 

Huyền Ngọc khẽ thở dài.

 

Chuyện Triều Triều sống , Thần giới cũng mơ hồ . Ngài bận rộn suốt thời gian qua, lâu quan tâm đến phàm gian.

 

Tô gia là thần thị, cũng sự thất trách của riêng .

 

“Ta sẽ dẫn độ những oan hồn vô tội c.h.ế.t thảm. Nếu họ nguyện ý chuyển thế, sẽ ban cho họ mệnh cách thập thập mỹ. Nếu chuyển thế, cứ theo tu hành.”

 

“Về phần phụ mẫu của họ, cũng sẽ đền bù tương xứng. Đêm nay, sẽ đưa họ về nhà để từ biệt cha .”

 

“Triều Triều, xin .” Huyền Ngọc nỗi khổ nhân gian, ngài vì Lục Triều Triều sống mà càng hiểu rõ một đạo lý.

 

Mọi sự đền bù khi mất sinh mệnh, đều là vô ích.

 

“Năm xưa, tiên tổ Tô gia cũng là kẻ cùng hung cực ác. Ta rõ ngươi yêu thích phàm nhân, cố gắng lựa chọn những tâm địa thuần thiện thần thị. Nào ngờ, ngàn năm vẫn tà đạo.”

 

Lục Triều Triều thần sắc ủ rũ.

 

Huyền Ngọc khẽ thở dài xoa đầu nàng, trong mắt dường như ngàn lời .

 

“Mau mau lớn lên .”

 

Nói xong, ngài liền biến mất mắt.

 

Lục Triều Triều lưng về phía đám Tô gia, ôm kiếm, khoanh chân đất: “Ta giam cầm tộc nhân Tô gia. Các ngươi nếu báo thù rửa hận, cứ lên .”

 

“Ta sẽ bảo hộ các ngươi.” Trong đó, phần lớn đều là dân thường, bọn họ nào dám kết thù với Tô gia.

 

, trong cung Tô gia còn một Hoàng hậu, còn Trưởng công chúa, và tiểu thần nữ bọn họ bảo vệ cực mà.

 

Giang Lâm đặt ở góc tường, nhặt hòn đá đất như phát điên xông lên: “Các ngươi những súc sinh !! Ta liều mạng với các ngươi!”

 

“Các ngươi đều đáng c.h.ế.t, các ngươi tất cả đều đáng c.h.ế.t, hu hu hu hu…”

 

“Tiêu tỷ tỷ bụng như , các ngươi dám ngược sát nàng !!” Giang Lâm giam cầm lâu, ăn uống vốn vô lực, giờ khắc c.ắ.n răng ném đá Tô gia, dùng đá đập mạnh.

 

Vừa đập , lóc phóng túng và lớn tiếng, như trút hết nỗi tuyệt vọng và hận ý kìm nén bấy lâu trong lòng.

 

Một đám thiếu niên thiếu nữ như phát điên xông lên đ.á.n.h đập.

 

“Trời trở lạnh , hãy để Tô gia diệt vong …” Tạ Ngọc Chu xổm bên cạnh nàng lầm bầm.

 

“Đọc ít truyện kể thôi.” Lục Triều Triều liếc một cái.

 

Tạ Ngọc Chu: “Ồ…”

 

Tạ Ngọc Chu cẩn thận ghé sát tai nàng hỏi: “Thần nữ chuyển thế mà Huyền Ngọc thượng thần tìm kiếm, là ngươi đó chứ? Vị trong cung , là giả mạo ngươi đó chứ?”

 

Lục Triều Triều trầm ngâm một lát, gật đầu.

 

Tạ Ngọc Chu gần như nhảy dựng lên.

 

“Hừ, nàng sẽ giả mạo phận của ngươi để về Thần giới đó chứ? Cái đồ đáng c.h.ế.t, vạch trần nàng !”

 

Lục Triều Triều gãi gãi đầu, trong mắt vài phần chột .

 

“Vạch trần thì, cần ha ha ha…” Lục Triều Triều chột trừ.

 

Suốt ngày khoe khoang với Tạ Ngọc Chu về mối quan hệ , suýt chút nữa chính nàng cũng tin !

 

Giả mạo ??

 

Nàng nuốt nước bọt, trời ạ…

 

Nàng gây bao nhiêu nghiệp chướng đó ?? Nàng sẽ nghĩ đó lợi lộc gì đang chờ đợi nàng đó chứ?

 

Trừ bảy tử , còn

 

Đều là kẻ thù đội trời chung!

 

 

Loading...