Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 385:--- Ta đưa các con về nhà ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 13:33:50
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Triều Triều, chỗ vẫn còn động, mau …” Tạ Ngọc Chu run rẩy nâng tay lên, khuôn mặt bầu bĩnh tái nhợt, còn chút huyết sắc nào. Chàng chỉ đống xương trắng trong góc, nước mắt ngừng rơi.
Trên đống xương trắng âm u, chất chồng vô t.h.i t.h.ể nhỏ bé đang phân hủy. Trên cùng, một hình kỳ dị cong queo gấp khúc dường như vẫn còn ngọ nguậy. Toàn nàng đẫm máu, nay khô .
Lục Triều Triều sắc mặt lạnh băng, một lời. Nàng nhấc bước vọt thẳng về phía góc.
“Cứu , hu hu hu… cứu …” Tiếng bé treo lơ lửng giữa trung để lấy m.á.u khàn đặc, hò hét như tiếng dùi trống rách.
Tạ Ngọc Chu cẩn thận bế cô bé khỏi đống thi thể, nàng bé xíu xương xẩu, nhẹ tênh. Chỉ một chút cử động nhẹ của Tạ Ngọc Chu cũng khiến nàng đau đớn rụt rè.
“Ngươi đừng sợ, chúng đến để cứu ngươi.”
“Cái đám ác ma Tô gia , bọn chúng cũng xứng thần thị ? Cũng xứng bách tính cúng bái, cũng xứng hưởng hương hỏa của dân ư!!” Tạ Ngọc Chu tức giận đỏ bừng hai mắt.
Chàng cởi ngoại sam của , trải xuống đất. Sau đó mới cẩn thận bế cô bé lên, đặt lên áo.
Cô bé chừng bốn năm tuổi, nhưng trông còn gầy yếu hơn cả Lục Triều Triều. Trên mặt dính m.á.u khô kết vảy, rõ dung mạo.
“Súc sinh, tất cả đều là súc sinh!” Tạ Ngọc Chu chỉ cảm thấy một ngọn lửa bốc lên trong lồng ngực, khiến khó chịu .
Ai thể ngờ , Tô gia tự xưng là hóa của thần minh, nhưng lưng những chuyện tàn độc như tế sống, g.i.ế.c lấy máu. Trên tế đài hưởng vạn ngàn hương hỏa, bách tính cung phụng yêu mến. Thế nhưng bên trong tế đài, như một mảnh luyện ngục.
Lục Triều Triều mím chặt môi, dường như đặc biệt trầm mặc. Cô bé đất hai má sưng vù, mắt thể mở, cổ tay hai tay cắt một vết thật sâu.
Lục Triều Triều khụy gối xuống, một ngón tay nhỏ lạnh lẽo đột nhiên móc lấy bàn tay nhỏ mũm mĩm ấm áp của nàng. Cô bé mặt đầy máu, hàm răng sữa đ.á.n.h rụng gần hết.
“Tâu…”
“Chạy…” Nàng thể mở mắt, chỉ lờ mờ thấy khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Lục Triều Triều. Đây là ma quật, là địa ngục. Muội mau chạy.
“Triều Triều, nàng sợ chúng Tô gia bắt , bảo chúng mau chạy.” Tạ Ngọc Chu mắt đẫm lệ .
Lục Triều Triều khẽ “ừm” một tiếng. Nàng vốn thích vui đùa, giờ phút đặc biệt yên tĩnh.
Nàng từ trong lòng móc một chiếc bình sứ nhỏ, khẽ : “Ngọc Chu, đỡ nửa nàng dậy.” Nàng nâng bình sứ, từng giọt nước suối linh rót miệng nàng đang khô khốc bong tróc.
“Đừng nữa, giữ sức lực, đưa các ngươi về nhà.” Giọng Lục Triều Triều trầm thấp.
Nàng về phía những họa tiết cổ kính, bên trong vết m.á.u khô và m.á.u tươi hòa lẫn . Vô hài đồng treo thập tự giá, mùi m.á.u tanh nồng nặc gần như khiến ngất lịm.
“Tiểu , ngươi mau chạy .”
“Chúng chạy thoát , chúng thể thoát ngoài…”
“Tranh thủ lúc Tô gia phát hiện ngươi, ngươi mau … hu hu, đám Tô gia đều là những kẻ điên cuồng che trời lấp đất, các ngươi mau chạy …”
Các thiếu niên thiếu nữ cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, nhỏ nhất là bảy tám tuổi. Trong đó thậm chí một hai , trông khá khí chất. Ngay cả giữa lằn ranh sinh tử, cũng thể thấy gia cảnh cực . Đây đều là những đồng nam đồng nữ Tô gia cẩn thận chọn lựa.
Không ngoại lệ, tất cả đều tái mét mặt mày. Mặc dù trong mắt ẩn chứa khát khao sâu sắc trốn thoát. họ cũng hiểu rõ, bản giờ đây chỉ là gánh nặng. Họ chỉ mong cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn như búp bê mặt thể thoát khỏi nơi đây.
“Hoàng hậu nương nương là Tô gia, Trường công chúa sắp kế vị, lão tổ Tô gia khát m.á.u cường đại, chúng thoát . Ngươi mau …”
Mèo Dịch Truyện
Lục Triều Triều một lời, ngón tay khẽ nâng, một đạo linh lực nhẹ nhàng cắt đứt dây thừng. Dường như một lực lượng vô hình nâng đỡ họ, đặt họ xuống đất.
Mọi ngẩn .
“Còn ?” Lục Triều Triều khẽ hỏi.
Khoảnh khắc chạm đất, các thiếu niên thiếu nữ đột nhiên bịt miệng, nước mắt mừng rỡ trào từ khóe mắt. họ vẫn cố sức bịt chặt môi, dám phát một tiếng động nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-385-ta-dua-cac-con-ve-nha.html.]
“Ta tên Triều Triều, các ca ca tỷ tỷ thể gọi là Triều Triều.”
Họ , dìu đỡ dậy, cố nén đau đớn khắp , hành một đại lễ với Lục Triều Triều.
“Đa tạ Triều Triều cô nương ân cứu mạng, nếu thể thoát khỏi Tô gia, nhất định sẽ lấy tính mạng báo đáp ân cứu mạng.”
Mấy thiếu niên lớn hơn, cố nén đau xé một mảnh y phục, băng bó cổ tay.
“Muội , của …” Giang Lâm lăn lộn bò lê mặt đất quỳ xuống, cõng Giang Ngư đang thoi thóp đất lên.
“Chúng rời khỏi nơi đây càng sớm càng , Tô gia mỗi ngày đều đến tế đàn tu hành.”
“Tô gia to gan lớn mật, coi thường pháp luật, bọn chúng cái gì cũng dám . Để tu hành, bọn chúng thậm chí còn cố ý chọn những đồng tử thiên phú để tế sống.”
“Trong các thế gia Thần thị, cũng thiếu những đứa trẻ bọn chúng bắt cóc.”
“Từng một tỷ tỷ dùng linh khí cắt đứt dây thừng, khó khăn lắm mới thoát khỏi tế đàn. kết quả Tô gia bắt … Lúc đó, trùng hợp gặp Trường công chúa Nam Phượng Vũ đến Tô gia. Nàng trơ mắt tỷ tỷ bắt , chẳng mảy may động lòng. Bọn chúng, cấu kết với … bao che Tô gia!”
“Tô gia để uy h.i.ế.p chúng , chặt đứt tay chân của tỷ tỷ , để nàng chảy m.á.u đến c.h.ế.t.”
Trong lòng thậm chí chút sợ hãi. Thoát ngoài, liệu thật sự thể chủ cho bọn họ ?
“Trước tiên cứ ngoài tính, !” Mọi dìu đỡ cùng ngoài.
Lục Triều Triều đầu Thiên Đạo, y từ lúc nào ẩn bóng tối, biến mất khỏi tầm mắt.
Mọi cùng đến bậc thang, những bậc thang đen kịt quanh co, mặt khỏi lộ một tia vui mừng.
“Nhất định sẽ thoát , Bồ Tát phù hộ, nhất định sẽ thoát .”
Có đứa trẻ nhút nhát khẽ khàng vái Phật, thần sắc tràn đầy sợ hãi.
Cùng bắt cóc, cùng đối mặt với hiểm nguy sinh tử, ngược nảy sinh một chút tình nghĩa. Giờ phút , họ dìu đỡ leo lên bậc thang.
Trên mặt kìm sự mừng rỡ.
“Nhất định sẽ thoát , chỉ cần thoát khỏi cổng lớn Tô gia, chúng sẽ cứu.”
“Ta nhất định vạch trần tội ác của Tô gia, để Bệ hạ trừng trị Tô gia!!”
“ , chúng diện kiến Thánh thượng… Tô gia hưởng thụ sự tôn kính của bách tính, nhận hương hỏa thiên hạ, mà dùng sống tế lễ!”
Dứt lời.
Cánh cổng lớn tế đàn từ từ đẩy . Thần sắc cứng , nhao nhao lùi về góc.
Tô lão thái gia sắc mặt âm trầm ở vị trí đầu, phía là đông đảo tộc nhân Tô gia. Thậm chí, đang như bọn họ… trong mắt tràn đầy sự trêu tức và châm chọc như mèo vờn chuột.
“Chiêu Dương công chúa, đường lên thiên đàng ngươi , cửa địa ngục ngươi cố xông .”
“Ngươi to gan lớn mật, dám tự tiện xông cấm địa Tô gia ! G.i.ế.c tha!”
“Dù Hoàng đế Bắc Chiêu đến, cũng cứu nổi ngươi!”
Tô lão thái gia ánh mắt âm lãnh nàng, lắm, dám ăn lão tổ Tô gia , còn đem m.á.u thịt lão tổ trả về Tô gia, loạn đạo tâm tử! Đáng g.i.ế.c! Giờ đây, nàng thả vật tế, chắc chắn c.h.ế.t!
Tất cả phía Lục Triều Triều, sắc mặt đều kịch biến. Bọn họ, c.h.ế.t chắc !