Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 384:--- Sự Phẫn Nộ Của Thần Minh ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 13:33:49
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tô lão thái gia thái dương giật thình thịch. Trước mắt từng trận choáng váng, thể thẳng cẳng ngã ngửa .

 

“Lão thái gia!” Nam Mộ Bạch phía lão, vội vàng xông tới đỡ lão .

 

Thân thể lão thái gia cứng đờ, tròng mắt gần như lồi . Hơi thở nặng nề, như thể sắp đứt bất cứ lúc nào, trong cổ họng phát tiếng khò khè.

 

“Đóng... mau...” Lão vốn già yếu, tóc râu bạc trắng. Chỉ trong một đêm chịu cảnh lão tổ vong, thiên hỏa thiêu rụi Tô gia, vốn cố gắng chống đỡ.

 

Nhìn thấy nồi quy linh cao đen sì , cả tâm lý sụp đổ. Một đời thành kính cúng bái lão tổ, trong mắt lão đầy tơ máu, thậm chí còn dấu hiệu đạo tâm suy sụp.

 

“Mau... mau...” Lão trơ mắt Lục Triều Triều múc hết nồi đó, cho hộp thức ăn. “Đóng... Thạch Kính.” Lão thái gia nhào tới, che Thạch Kính .

 

“Hộp thức ăn vẻ quen mắt, giống cái lão thái gia mang về ?”

 

, giống tiên thảo cao chúng chia ăn...”

 

“Tiên thảo... Tiên thảo cao?” Đột nhiên, một tộc nhân ngây . Ánh mắt về phía Thạch Kính, liền lùi một bước mạnh...

 

“Tiên thảo cao!!” Hắn hét lên một tiếng, đột nhiên phun một ngụm máu, chỉ thấy linh khí tràn khắp , đạo tâm sụp đổ ngay tại chỗ.

 

Hắn điên loạn ôm đầu, ánh mắt sợ hãi kinh hoàng: “A! A! Ta ăn tiên thảo cao , ăn tiên thảo cao !!”

 

Các tộc nhân xung quanh còn kịp hồn, liền thấy kinh hãi gào thét: “Tiên thảo cao, còn gọi là quy linh cao!!”

 

“Lão thái gia mang về là lão tổ tông a!!”

 

“Ta ăn, lão tổ tông mà ngày ngày cúng bái!! Óe...” Nói xong, móc họng, sấp xuống đất nôn mửa.

 

Tô gia tộc nhân trực tiếp sững tại chỗ. Ngay cả ánh mắt cũng chút hoảng loạn.

 

Ăn ?

 

Ăn cái gì ??

 

Nhìn thấy thể lão thái gia mềm nhũn, chậm rãi ngã xuống đất Thạch Kính. Liền thấy một cảnh tượng hiện trong Thạch Kính...

 

Lão thái gia xách hộp thức ăn trở về phủ.

 

Tất cả tộc nhân mỗi một bát, ăn một cách sảng khoái và hài lòng...

 

“Phụt!”

 

“Là lão tổ tông, chúng ăn thịt lão tổ tông !!”

 

“Đệ tử tội đáng muôn c.h.ế.t, tử tội đáng muôn c.h.ế.t, tử ăn thịt lão tổ. Đệ tử tội đáng muôn c.h.ế.t...” Trong khoảnh khắc, vô tử Tô gia chịu chấn động cực lớn.

 

Tô gia Huyền Quy lão tổ, tồn tại ngàn năm. Luôn Tô gia cúng bái, bảo hộ cho Tô gia, là vị thần bảo hộ của Tô gia. Tất cả con cháu Tô gia, khi sinh đều bế đến mặt lão tổ tông, nhận ban phúc của lão tổ tông.

 

Có thể thờ phụng lão tổ, đều là vinh dự lớn lao.

 

Người chính là định hải thần châm của Tô gia.

 

Là cốt lõi của Tô gia, là xương sống của Tô gia.

 

Thế mà bây giờ...

 

Bọn họ từng miếng từng miếng ăn thịt lão tổ, phá nát niềm tin nhiều năm của họ! Ngay tại chỗ mấy tử trong lòng cuộn trào, trong mắt tràn ngập màu máu, từng ngụm lớn thổ huyết.

 

Lão thái gia gần như cảnh tượng kinh hãi đến mức ngất xỉu.

 

Nam Mộ Bạch da đầu tê dại, lạnh từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đỉnh đầu. Lục Triều Triều, ngươi dám chứ!!

 

Lục Triều Triều nhe răng nhếch mép xem xong, kéo Tạ Ngọc Chu lén lút rón rén về phía tế đàn.

 

Hai rời khỏi cửa viện, liền co giò chạy như điên. Tô gia thờ cúng thần linh, mỗi biệt viện đều đặt tế đàn.

 

“Cha ơi, sẽ ngàn đao vạn quả mất thôi?”

 

“Tô gia sắp phát điên .” Tạ Ngọc Chu chạy lẩm bẩm.

 

Hai càng chạy càng nhanh, càng gần tế đàn, tiếng bên tai cũng càng lúc càng rõ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-384-su-phan-no-cua-than-minh.html.]

 

“Trong tế đàn!” Tạ Ngọc Chu chỉ tế đàn cao ngất, khẽ .

 

45_Chính giữa Tô gia dựng một tế đài hình tròn cao ngất, tế đài bày trí vật tế tự. Hai bên bậc thang để lên tế đàn.

 

Lục Triều Triều một luồng linh khí đ.á.n.h , tộc nhân tuần tra liền mềm nhũn ngã xuống đất.

 

Tạ Ngọc Chu áp sát tường gõ khắp nơi: “Cửa ngầm ở ? Huynh mau tìm xem...” Truy Phong bò lên tường dùng chân cào cào đất.

 

Hắc y thiếu niên khẽ giật , liền lắc đầu.

 

“Ta thể nhúng tay nhân gian nhân quả.” Y lẳng lặng Lục Triều Triều.

 

Lục Triều Triều trong góc nhắm chặt hai mắt, nhắm mắt , tiếng động bên tai càng thêm rõ ràng.

 

Tiếng nhỏ vụn vặt của trẻ con, tuyệt vọng thê lương. Gió nhẹ lướt qua lá cây, thổi bay bụi đất mặt đất. Nàng nhắm chặt hai mắt, nhưng vạn vật đều đang kể lể bên tai nàng.

 

“Đi theo .” Nàng mở đôi mắt to tròn.

 

Nàng bắt đầu đếm từ viên gạch đầu tiên sát tường bên bậc thang trái, cho đến viên đá thứ chín thì nhẹ nhàng đẩy một cái.

 

Quả nhiên...

 

Một cánh cửa đá từ từ mở .

 

“Cửa ngầm thật sự ở đây!! Mùi tanh tưởi nồng nặc quá!” Tạ Ngọc Chu bịt miệng, suýt chút nữa nôn ọe.

 

Trong tế đàn bốn phía đều thắp đèn, nhưng vẫn khiến nảy sinh sợ hãi. Lục Triều Triều cùng những khác bước tế đàn, cửa đá liền nặng nề đóng sập xuống.

 

“Không sợ sợ, nhất tay sai, sẽ xung phong đầu.”

 

“Không sợ sợ, trời sập xuống Triều Triều chống đỡ...” Tiểu tay sai Tạ Ngọc Chu nuốt nước bọt sợ hãi bước tới.

 

Bên trong tế đàn, một lối cầu thang uốn lượn xuống. Dưới cầu thang tối đen như mực, thắp đèn, thấy đáy, cứ như quái vật ăn thịt .

 

Tiếng tuyệt vọng, chính là truyền từ bên .

 

Lục Triều Triều kéo tay sai phía , trong tay nàng cầm một viên minh châu, thể chiếu sáng con đường phía .

 

Mấy từng bước xuống cầu thang. Đặt trong bóng tối, như thể thể thấy tiếng tim đập thình thịch.

 

Khi hai chân đạp xuống đất, dường như chút dính nhớp, mặt đất ẩm ướt. Tạ Ngọc Chu xổm xuống sờ một cái, đặt lên chóp mũi khẽ ngửi...

 

Một luồng mùi tanh nồng nặc suýt chút nữa khiến ngất . Lục Triều Triều đưa minh châu gần, chỉ thấy sờ một tay máu.

 

“Triều Triều!! Bọn chúng... bọn chúng sẽ sinh tế chứ?!” Sinh tế, chính là việc tế sống mà thế tục chấp nhận.

 

Thật , ngay từ khi thấy vô hài cốt từ đường, nàng đoán .

 

Mèo Dịch Truyện

Sắc mặt Lục Triều Triều khó coi. Nàng tay cầm minh châu, từng chút một tiến về phía . Khắp mặt đất đều là máu, đập mắt mà kinh hoàng. Khô cạn, tươi mới, dày bao nhiêu.

 

“Ô ô ô, về nhà...”

 

“Ô ô ô về nhà... Cha cha, nương nương, về nhà ô ô ô...”

 

“Cứu mạng a, ai đến cứu ... ô ô ô”

 

Tiếng nối tiếp , nhỏ bé yếu ớt, như thể ngay cả chuyện cũng sức lực.

 

Xuyên qua một đường hầm, tầm đột nhiên mở rộng. Trên tường thắp vô đèn, Lục Triều Triều ngẩng đầu lên...

 

46_Liền thấy đất trống rộng lớn, trói vô hài đồng, giá đỡ, cổ tay tí tách nhỏ m.á.u xuống. Trên mặt đất từng rãnh máu, hội tụ thành một đồ án quỷ dị. Vô m.á.u tươi hội tụ trong đó, giống như tà đồ huyết sắc khổng lồ.

 

Dưới chân tường, chất đống vô hài cốt nhỏ. Có đứa mới tắt thở, thể gập theo một góc độ quỷ dị, trừng lớn tròng mắt, bên trong tràn đầy sợ hãi bất an. Sinh mệnh non nớt của chúng vĩnh viễn dừng ở khoảnh khắc .

 

Tạ Ngọc Chu chỉ một cái, liền òa thành tiếng.

 

“Đây là nhân gian luyện ngục! Triều Triều, đây là nhân gian luyện ngục!!” Tạ Ngọc Chu từng mất kiểm soát như lúc .

 

Tô gia, đáng c.h.ế.t!

 

 

Loading...