Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 382:--- --- Lão tổ đang sôi trào
Cập nhật lúc: 2025-10-17 13:33:47
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô gia thiên hỏa thiêu rụi, việc gây xôn xao khắp Nam Đô. Có liên tưởng đến vô hài cốt tổ từ Tô gia, liền khiến tin đồn lan truyền khắp thành Nam Đô.
“Chắc chắn Tô gia nhiều việc ác, trời xanh mới giáng xuống hình phạt!”
“Nghe hài cốt chất đầy mặt đất, c.h.ế.t bao nhiêu …”
“Tương truyền bộ xương lớn nhất đầy mười hai tuổi…”
“Ôi chao, Nam Quốc thường xuyên trẻ con mất tích, sẽ là Tô gia chứ? Tô gia tự xưng là hóa của thần linh, vốn nên lòng từ bi, họ thể chuyện như ?”
Trong thành Nam Đô, tin đồn lan rộng khắp nơi.
Những dân từng mất con đều kéo đến, quyết định huyết thư dâng tấu. Yêu cầu Bệ hạ Nam Quốc điều tra triệt để vụ việc , yêu cầu trả công bằng cho bách tính! Họ quỳ rạp đường phố, khấu đầu cầu xin qua đường ký tên, chỉ trong hai ngày, vạn nhân huyết thư đưa hoàng cung.
Trong Trường An cung.
Lão hoàng đế hai bên thái dương bạc trắng, nhiều vết trọng thương, khắp nơi đều băng bó vết thương. Trong phòng đốt hương, chút trầm uất…
“Phụ hoàng, đến lúc uống t.h.u.ố.c .” Nam Phượng Vũ quỳ giường, Nam Mộ Bạch đỡ lão hoàng đế dậy, để tựa vai .
Nam Phượng Vũ từng muỗng từng muỗng thổi cho ấm, đút miệng lão hoàng đế. Ban ngày Nam Phượng Vũ xử lý chính vụ, ban đêm chăm sóc lão hoàng đế, bao giờ giao phó cho khác. Sự hài lòng của hoàng đế đối với nàng, dường như sắp tràn .
“Phượng Nhi vất vả , khụ khụ khụ…” Lão hoàng đế ho khan một tiếng, Nam Mộ Bạch vỗ lưng cho .
Trên chiếc khăn tay trắng tinh, ho một vệt máu. Vô cho thấy lão hoàng đế chẳng còn sống bao lâu.
Mắt Nam Phượng Vũ đầy tia máu, trông vô cùng mệt mỏi: “Phụ hoàng, một nhà chúng , lời khách sáo. Năm xưa phụ hoàng mất trí nhớ rơi xuống nước, thập tử nhất sinh, con hối hận vì từng vì phụ hoàng mà san sẻ ưu lo. Giờ đây, con luôn ở bên cạnh phụ tận hiếu.”
“Chỉ cần phụ hoàng còn một ngày, Phượng Vũ liền chống lưng, liền còn phụ .” Nam Phượng Vũ mắt đỏ hoe đút thuốc, trông vẻ chân thành.
Lão hoàng đế khó khăn nâng tay lên, vỗ nhẹ mu bàn tay nàng.
“Nàng… các nàng cung ?”
Nam Phượng Vũ khựng . Nàng ấp úng : “Đã đến, nhưng con nỡ để các nàng quấy rầy phụ nghỉ ngơi, nên cho đuổi về .”
Nam Mộ Bạch ở phía nén nổi giận: “Người còn các nàng che giấu!!”
“Hoàng tổ phụ, Mộ Bạch mà thấy bất bình.”
“Chỉ ngày xảy chuyện, Ninh phu nhân cung nửa ngày, đó hề đến nữa. Dứt dì và Lục Triều Triều cũng từng đến…”
Mèo Dịch Truyện
Lão hoàng đế trầm mặc, chỉ nhắm mắt lời nào.
“Thôi , rốt cuộc cũng nuôi lớn bên cạnh.”
Tựa như một tiếng thở dài.
“Tô gia thiên hỏa là chuyện gì? Lão thái gia cung ?” Lão hoàng đế chỉ hỏi một câu, trán liền toát mồ hôi lạnh.
“Ngoại tổ đang đợi ngoài cung, … khi thiên hỏa giáng xuống, Chiêu Dương công chúa đang ở trong từ đường. Không gì mạo phạm tổ tiên Tô gia.”
“Người cũng đấy, tổ tiên Tô gia bách tính kính yêu, thậm chí còn việc bên cạnh Hắc Ám chi thần. Chắc là nàng mạo phạm tổ tiên, liên lụy Tô gia.”
“Phụ hoàng, cứ nghỉ ngơi . Mọi việc con lo, dưỡng thể, mới là phúc của Nam Quốc.” Nam Phượng Vũ thở dài, đối với phụ tràn đầy tình cảm hiếu thảo.
Lão hoàng đế gật đầu thêm nữa.
Thấy lão hoàng đế mệt mỏi, Nam Phượng Vũ vén chăn, hầu hạ lão hoàng đế xuống.
Bên ngoài điện.
Vô tấu chương đặt bàn, chờ nàng phê duyệt.
Nam Mộ Bạch liếc nội điện, thấy lão hoàng đế ngủ say, mới : “Mẫu , nghỉ ngơi . Người hai ngày chợp mắt, cẩn thận thể…”
Nam Phượng Vũ long ỷ, tay nắm bút, trong đôi mắt thể che giấu dã tâm bừng bừng. Khoảnh khắc , nàng chờ đợi mấy chục năm!!
Sao thể mệt mỏi chứ? Đây chính là vị trí nàng ngày đêm mong ngóng.
“Không , mang tấu chương hôm nay lên đây.” Nam Phượng Vũ mày kiếm mang theo vài phần nhạt.
Ngoài cửa, thái giám dâng tấu chương, cùng với huyết thư.
“Đây là gì?” Nam Phượng Vũ ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc, khỏi nhíu mày.
Thái giám cúi đầu bẩm báo: “Là vạn nhân huyết thư do dân chúng khởi xướng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-382-lao-to-dang-soi-trao.html.]
“Ừm? Có oan tình ư?” Nam Mộ Bạch đưa huyết thư cho Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa cầm lấy huyết thư, lông mày nhíu sâu.
“Là sự kiện thiên hỏa của Tô gia. Nghe tổ từ Tô gia vô hài cốt trẻ em, bách tính khởi xướng vạn nhân huyết thư, cầu xin điều tra triệt để việc .” Thái giám khẽ báo.
Nam Phượng Vũ chỉ liếc qua một cái, tùy tiện ném xuống chân.
“Xúi quẩy, đốt .”
“Ngoại tổ già yếu, cứ để ngoại tổ về phủ . Cứ , thiên hỏa là do Chiêu Dương công chúa chọc giận tổ tiên Tô gia mà .”
“Còn về hài cốt… ai thể chứng minh đó là xương ? Bản cung đó là xương súc sinh, thì chính là súc sinh!”
Thái giám thở hổn hển, nhưng cố nén sự sợ hãi trong lòng, chỉ đành ngoài bẩm báo.
“Huyền Quy lão tổ vô cớ vẫn lạc, hồn bài vỡ nát. Tằng tổ mượn Vạn Vật Kính của Quốc sư, để xem xét chuyện xảy khi lão tổ mất…” Nam Mộ Bạch vạn nhân huyết thư đất, ánh mắt chút ngơ ngác.
Nam Phượng Vũ gật đầu: “Quốc sư đang ở tế đàn, cứ tìm ngài .”
Mãi đến đêm, Nam Mộ Bạch mới mượn Vạn Vật Kính.
Còn Lục Triều Triều, giờ phút xoa bụng giường, bụng ăn no căng tròn.
“Dậy dạo tiêu thực .” Thiếu niên giường nàng.
Lục Triều Triều giọng lười biếng: “Ăn no uống đủ, động đậy.”
“Mệt khát đói buồn ngủ tâm trạng tâm trạng , gió thổi mưa rơi mặt trời lên, đều động đậy…”
Thiếu niên hình cao lớn, tức đến méo cả miệng. Chấp nhận phận quỳ xuống giường, xoa bụng cho nàng.
Đột nhiên…
Lục Triều Triều dậy, ngón trỏ đặt lên môi: “Suỵt…”
“Ngươi thấy tiếng nào ?” Lục Triều Triều mặc trung y nhảy xuống giường, thiếu niên cầm giày cầm áo ngoài mặc cho nàng.
“Có tiếng !” Giọng nàng kiên định.
Hồn phách của Thôn Đào Nguyên thu gian dưỡng hồn, họ trấn giữ ở đây nhiều năm, sắp sửa hồn phi phách tán.
Lục Triều Triều đẩy cửa , Tạ Ngọc Chu liền ló đầu , rón rén theo nàng.
“Đệ tử Tô gia hình như đang lén lút soi gương…”
Tạ Ngọc Chu chỉ chính viện.
Bên ngoài chính viện canh gác, nhưng một đạo cấm chế! Lục Triều Triều là ai chứ? Cấm chế đối với nàng chẳng tác dụng gì, nàng như chỗ ! Dẫn theo Tạ Ngọc Chu và thiếu niên nghênh ngang bước chính viện.
Tô gia tộc nhân vẻ mặt nghiêm túc trong phòng.
Tất cả đều trang nghiêm và kiềm nén cơn giận trong lòng.
Trước mặt bày một chiếc thạch kính, bốn phía thạch kính phủ đầy hoa văn cổ xưa thần bí, Lục Triều Triều thấy chút quen mắt.
“Khai Vạn Vật Kính!”
Tô gia lão thái gia lấy một giọt tâm đầu huyết, khởi động Vạn Vật Kính. Lại báo lên ngày tháng năm sinh của lão tổ, trong thạch kính liền xuất hiện một luồng khói trắng mịt mờ.
Bạch vụ tan …
Mờ ảo thể thấy một đôi bàn tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng… nhưng dung mạo của dường như che bởi một lớp màn, thể rõ . Trên tay nắm một con lão quy to lớn, lưng lão quy phủ đầy hoa văn, trông chút linh khí. Thế nhưng giờ phút , lão quy nhắm nghiền mắt, chút sinh khí.
Tô gia bật dậy thẳng.
Trên mặt tất cả đều nhuốm vẻ âm hàn: “Hắn, đang gì??! Hắn đang gì lão tổ?!!”
Trong Vạn Vật Kính.
Lão quy rửa sạch băm nhỏ, cho dầu nóng, phát tiếng xèo xèo, đổ thêm nấm dại tươi ngon, nóng bốc lên nghi ngút…
Nồi canh đó, biến thành màu trắng sữa. Dường như còn thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng bay tới.
Lão tổ của họ, đang sôi sùng sục trong nồi!