Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 380:--- --- Thiên Hạ Không Chịu Nổi Một Lạy Của Ngươi
Cập nhật lúc: 2025-10-17 13:33:45
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tử tự của Ninh Nhi tìm về ư?”
“Năm xưa khi Ninh Nhi sinh nở, khắp thôn đều cháy lớn. Chúng khó khăn lắm mới đưa Ninh Nhi từ núi … con cháu của nàng lừa Tô gia nữa ?”
“Ninh Nhi đáng thương, cả đời đều Tô gia hãm hại!”
“Tên bạc tình , năm đó nên tin ! Cả thôn góp tiền, góp gà vịt để tiệc cưới cho , kết quả hại c.h.ế.t Ninh Nhi!” Các oan hồn của Đào Nguyên thôn, lệ m.á.u chảy dài.
Họ ngăn cản Lục Triều Triều, nhưng nàng xuyên thẳng qua thể họ.
Khi đến gần từ đường, các oan hồn đều chặn bên ngoài.
“Đừng đến gần từ đường, từ đường chính là quỷ quật ăn thịt !”
“Bên chôn vô hài cốt nhi đồng, Tô gia tạo nghiệt lớn lao…”
“Bọn chúng dùng đồng nam đồng nữ luyện tế, những đứa trẻ đó đến hồn phách cũng chẳng còn… xương cốt thì chôn từ đường.”
Lục Triều Triều mà nghiến răng ken két, đôi mắt nhỏ bé của cô bé ánh lên vẻ lạnh lẽo.
“Tiểu công chúa tế bái . Nhớ tam bái cửu khấu, thành tâm một chút. Tiên tổ Tô gia sẽ phù hộ cho nàng…” Một tộc nhân hờ hững đưa hương nến cho nàng.
Lục Triều Triều khi bước cửa, liếc lưng.
Oan hồn của lão thôn trưởng đột nhiên đối mắt với nàng, ông thì thầm: “Ta cảm thấy, nàng tựa hồ thể thấy ?”
Trong từ đường Tô gia, thờ phụng một pho tượng đá đen tuyền. Pho tượng trông ghê rợn và đáng sợ, Tạ Ngọc Chu khắp phát lạnh, trốn lưng Lục Triều Triều.
“Đây là Hắc Ám Chi Thần, cai quản Ma giới.”
“Đây là liệt đại tiên tổ của Tô gia chúng …”
Lục Triều Triều nghiêm túc : “Ngươi thật sự quỳ lạy ư? Thật ư?”
Sư phụ quỳ tử, chính là đại bất hiếu đó!
Huống hồ, công cứu thế, tiên tổ Tô gia thật sự thể chịu nổi một lạy của ?
“Bảo ngươi lạy thì lạy, bằng lỡ thời gian tu luyện của !” Đệ tử Tô gia ẩn hiện vẻ bực bội, hôm nay một lô hàng vận chuyển đến, nếu sớm tu luyện lẽ thể thăng cấp.
Dứt lời, liền ngoài cửa, nhắm mắt tu luyện. Để linh lực vận hành trong cơ thể.
Lục Triều Triều cầm hương trong tay, yên lặng Huyền Ngọc.
Huyền Ngọc, ngươi cũng thật tiền đồ.
“Thật sự lạy ?” Tạ Ngọc Chu trốn lưng nàng hỏi.
Lục Triều Triều gì, chỉ giơ cao nén hương quá đầu, khẽ nhắm mắt, cúi … Đầu gối khẽ khuỵu xuống…
Đột nhiên… Đất rung núi chuyển, cả từ đường bắt đầu run rẩy dữ dội. Tựa như đ.á.n.h thức một con cự long đang say ngủ.
Đệ tử ở cửa đột nhiên mở choàng mắt, vẻ mặt kinh hoàng, chợt ngẩng đầu lên bầu trời đêm.
Nàng khuỵu gối, quỳ bồ đoàn.
Thiên địa đột ngột biến sắc, vầng trăng sáng treo đêm, cùng vô vàn tinh tú lấp lánh đều mây đen bao phủ. Một luồng uy áp mênh mông, hùng vĩ từ chân trời đổ xuống…
Khoảnh khắc , Tô gia dường như một tồn tại khổng lồ nào đó chằm chằm.
Mèo Dịch Truyện
Trong Nam Đô thành. Cá trong ao điên cuồng nhảy nhót, gà trong lồng, ch.ó buộc ở cửa, đều phục phục đất run rẩy bần bật.
Trên đêm, loáng thoáng thể thấy từng luồng sáng chói lọi đang tiến đến. Gần như chiếu sáng Nam Đô thành rực rỡ như ban ngày.
Vô bách tính từ trong nhà chạy , thấy cảnh tượng , sắc mặt đại biến.
“Là thiên hỏa, thiên hỏa!!”
“Trời cao giáng xuống thiên hỏa !!” Vô bách tính kinh hoàng thét chói tai, điên cuồng chạy khỏi thành.
chạy một đoạn, phát hiện thiên hỏa thẳng tắp hướng về một vị trí nào đó mà đến.
Lục Triều Triều kéo Tạ Ngọc Chu liền chạy ngoài cửa lớn.
Từng chùm lửa, ánh mắt kinh hãi của Tô gia, thẳng tắp rơi xuống trung tâm từ đường.
Ầm… Lửa bùng lên trời.
Một ngọn lửa khổng lồ bốc cháy, trực tiếp bao trùm cả từ đường tội ác trong biển lửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-380-thien-ha-khong-chiu-noi-mot-lay-cua-nguoi.html.]
Bóng dáng thiếu niên thanh tuấn lặng lẽ rơi xuống bên cạnh Lục Triều Triều.
Dù là Lục Triều Triều cũng đôi chút kinh ngạc, phàm nhân xứng chịu nàng quỳ lạy, dù thì cũng từng cứu vãn thiên hạ.
… cũng đến mức bày trận thế lớn đến chứ?
“Ngươi động tư hình ư?” Lục Triều Triều nhỏ giọng hỏi thiếu niên.
Thiếu niên khẽ : “Hợp pháp hợp quy.”
Lục Triều Triều nghi hoặc , thật giả ?
“Chỉ cần nàng , khắp gầm trời , ai thể chịu nổi một lạy của nàng!” Hắn khẽ xoa chỏm tóc nhỏ đỉnh đầu Triều Triều.
Tạ Ngọc Chu ngọn lửa bất ngờ dọa sợ đến mức kịp hồn, đầu , liền thấy một thiếu niên áo đen lưng Lục Triều Triều.
Thiếu niên ẩn trong bóng tối, như thể hòa một với đêm đen.
“Cái … cái … từ đến? Đến từ bao giờ? Ta mù ư?”
“Ngươi xem là kẻ ngốc, còn xem là kẻ mù ?” Hắn xoa mắt kêu lên trừng mắt há hốc mồm.
“Ngươi thấy gì cả!” Giọng Lục Triều Triều nhàn nhạt. Thậm chí, lười giải thích với .
Khiến Tạ Ngọc Chu tức đến mức suýt thành tiếng. Hắn hỏi thiếu niên bên cạnh Lục Triều Triều, nhưng chỉ ngẩng đầu một cái, liền lẳng lặng cúi đầu xuống.
Thôi , qua là thể trêu chọc. Ưm ưm ưm… Coi như mù !
Tộc nhân Tô gia vội vàng chạy đến, lúc thị tùng xách nước dập lửa. nước tạt lên, thiên hỏa hề tắt, ngược lửa càng lúc càng dữ dội. Thậm chí hóa thành một con hỏa long, cả Tô gia liệt diễm bao vây.
Tô lão thái gia mặt mày xanh mét: “Mau, dùng linh khí hóa linh vũ!”
Tộc nhân Tô gia dồn dập nâng tay, từng luồng linh khí xông thẳng lên đêm. Hóa thành từng trận linh vũ rơi xuống.
Thiên hỏa thế lớn, trong chớp mắt cả Tô gia lửa bao vây. Linh vũ nhỏ giọt chỉ miễn cưỡng dập tắt một chút, chớp mắt, bùng lên ngọn lửa mới.
Thiên hỏa cháy suốt đêm. Cho đến khi cả Tô gia hóa thành phế tích.
Trong đó, từ đường cháy nghiêm trọng nhất, tất cả linh vị tiên tổ Tô gia đều cháy thành tro bụi, còn một dấu vết nào.
Tất cả Tô gia kiệt sức đất, ngây đống phế tích.
Tô lão gia tử càng thêm suy sụp tại chỗ: “Tổ nghiệp ngàn năm của Tô gia ! Trời cao bất công, trời cao bất công, Tô gia sai điều gì?”
Nước mắt đục ngầu nóng hổi rơi xuống, khiến đau lòng, thấy rơi lệ.
Triều dương ló rạng, ánh sáng mờ ảo xuyên phá bóng đêm.
Dưới những bức tường đổ nát, lộ một đoạn xương trắng lạnh lẽo.
Lục Triều Triều giữa đống phế tích, nhặt một khúc xương nhỏ: “Tô gia gia, vì từ đường nhiều xương nhỏ như ạ?”
Khi trời sáng, ít bách tính vây quanh.
Lúc , thấy Lục Triều Triều lấy một khúc xương, bách tính kinh ngạc : “Trông giống như hài cốt nhi đồng…”
“Nhiều nhất quá mười hai tuổi.”
“Các ngươi mau , từ đường dày đặc xương trắng. Chuyện gì thế ?”
Vốn dĩ chỉ từ xa, lúc ít bách tính đến gần, thấy những khúc xương nhỏ la liệt đất, kinh hãi đến mức da đầu tê dại.
“Tô gia, gì?”
Lục Triều Triều chớp mắt với thiếu niên, lắm!
Một đám oan hồn run rẩy co rúm trong góc, vì thiếu niên bên cạnh tiểu công chúa đáng sợ đến ? Hắn chỉ cần liếc thêm một cái, tựa hồ thể khiến hồn phách tan biến. Ánh mắt đều mang theo uy áp.
Thiếu niên cụp mi, ngoan ngoãn lưng Lục Triều Triều.
Tô lão thái gia hồn, ánh mắt âm lệ quét qua Lục Triều Triều. Lập tức hạ lệnh cho canh giữ nơi , tuyệt đối cho phép bách tính đến gần.
bên tai, vẫn ngừng lan truyền lời đồn rằng từ đường Tô gia, chôn vô hài cốt nhi đồng.
Lão thái gia mặt mày âm trầm: “Trong từ đường, rốt cuộc xảy chuyện gì?”
Tộc nhân canh giữ cửa từ đường mặt đầy sợ hãi, phịch một tiếng quỳ xuống đất: “Đệ tử đưa Chiêu Dương công chúa quỳ xuống, liền đột nhiên giáng xuống thiên hỏa…”
“Không chuyện gì xảy cả!”