Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 38:--- Động đến Nghịch Lân ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 02:58:18
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Triều Triều Hứa thị ôm chặt trong lòng. Tiểu gia hỏa vụng về đưa tay, sờ sờ tóc mẫu : “Không… sợ… Mẫu , … sợ.”

 

Hứa thị càng dữ dội hơn.

 

“Phu nhân, hầu gia đang ở ngoài cửa,” Đăng Chi khẽ .

 

Hứa thị nghiến răng : “Cho cút! Cút ngoài!”

 

Trong mắt Hứa thị thoáng hiện sát ý, tình yêu từng sâu đậm bao nhiêu, giờ hận thù mãnh liệt bấy nhiêu.

 

Hắn thế mà, thế mà dám tay với Triều Triều!

 

Ngoài cửa, Lục Viễn Trạch cũng thấy tiếng Hứa thị, trong lòng chút vui.

 

Hứa thị dạo quả thực trái, là quá nuông chiều nàng! Khiến nàng rõ vị trí của !

 

Kiều Kiều bao dung dịu dàng, Cảnh Dao điều chu đáo đến nhường nào.

 

Lục Viễn Trạch cố nén cơn giận: “Vân Nương, việc cháy nhà cũng , đoạn thời gian sẽ dọn về hầu phủ, chăm sóc cho mẫu nữ các nàng.”

 

Kỳ lạ, rõ ràng là đốt Thính Phong Uyển, Minh Đức Uyển cháy?

 

Nói xong, liền rời khỏi tiểu viện.

 

Đêm qua bắt kẻ phóng hỏa.

 

Là tiểu tư phòng bếp nội viện, rằng Hứa thị phạt , nên ôm hận trong lòng.

 

[Hừ, con trai của thứ hai của vợ tên tiểu tư , là thư đồng của Lục Cảnh Hoài.]

 

[Huhu, đốt c.h.ế.t đại ca, chuyện chép liền bằng chứng đối chất.]

 

Mắt Hứa thị khẽ sáng.

 

“Triều Triều, đêm qua là đại ca che chở cho con ?”

 

Lục Triều Triều híp mắt gật đầu.

 

“Tốt… Đại ca… !” Nàng chỉ về hướng đại ca.

 

Minh Đức Uyển cháy, đêm qua dọn Thính Phong Uyển.

 

Lục Triều Triều mặt đầy đau lòng, đêm qua đại ca vịn tường, dậy vài bước, hai tay đều bỏng rộp máu.

 

“Nghiễn Thư, con thế mà nguyện ý bảo vệ con.” Hứa thị vui mừng, đau lòng vì con trai chịu tội.

 

Trưởng tử từ khi xảy chuyện, trở nên cực kỳ lãnh đạm và nóng nảy, cho phép bất cứ ai đến gần.

 

Nàng ôm Triều Triều liền sang phòng bên cạnh.

 

Phòng bên cạnh chất đống nhiều đồ vật lấy từ Minh Đức Uyển.

 

Ngựa gỗ nhỏ thể thấy khắp nơi, cùng những vật dụng thường ngày của trẻ con.

 

“Đây đều là đồ lấy từ Minh Đức Uyển ?” Hứa thị mặt đầy kinh ngạc.

 

Nha gật đầu: “Đa đều là đồ của tiểu tiểu thư.”

 

Hứa thị khá ngạc nhiên: “Triều Triều, con thường xuyên đến thăm đại ca ?”

 

Triều Triều gật gật cái đầu nhỏ.

 

Đến khi thấy Lục Nghiễn Thư, Hứa thị càng thêm chấn động.

 

Vị trưởng tử vốn gầy trơ xương, nay mập lên, nếu vẫn xe lăn, thì chẳng chút nào giống bệnh.

 

“Đại ca… bế… ôm…” Hứa thị còn vững, Lục Triều Triều bay bổ nhào tới.

 

“Ai!” Hứa thị giật .

 

Con trai tê liệt, thể hành động, Nghiễn Thư thể bế nàng!

 

Hứa thị đại kinh.

 

điều khiến nàng càng thêm chấn động, là…

 

Con trai năm đó thái y đích chẩn đoán liệt, thế mà nhấc hai tay, đỡ lấy tiểu nữ nhi.

 

Tiểu nữ nhi quen thuộc nép lòng đại ca, Hứa thị…

 

Đã sớm kinh ngạc đến hồi thần .

 

“Sao… thế ? Nghiễn Thư, Nghiễn Thư, con hơn ?!” Nước mắt Hứa thị ào ào rơi xuống, nàng run rẩy gần con trai.

 

Nàng nhiều năm đến gần con trai.

 

Từ khi liệt, Lục Nghiễn Thư từ chối bất cứ ai đến thăm, cũng thấy sự tuyệt vọng và đau lòng trong mắt .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-38-dong-den-nghich-lan.html.]

Nàng lâu lắm thấy trưởng tử bình thản như .

 

“Mẫu , vất vả .” Lục Nghiễn Thư giọng ôn hòa, mẫu , vành mắt cũng chút ướt át.

 

Vốn tưởng rằng, cha hòa thuận, nhưng ngờ…

 

Mẫu sống trong lừa dối, nhẫn tâm để mẫu một đối mặt!

 

Chàng giơ tay lên, đêm qua bỏng, tay vẫn còn băng gạc.

 

Nhẹ nhàng nhấc chân lên, dần sức lực.

 

Chỉ là khôi phục như ngày xưa, đại khái còn cần nửa năm.

 

Lục Nguyên Tiêu đêm qua lén uống rượu nếp, ngủ đến sáng, giờ gục đầu lên ôm lấy , để mẫu và ca ca hàn huyên.

 

“Sau sẽ uống nữa.” Huhu, suýt đốt c.h.ế.t .

 

Lục Nghiễn Thư và Hứa thị đóng cửa phòng, bên trong thỉnh thoảng truyền tiếng nghẹn ngào của Hứa thị.

Mèo Dịch Truyện

 

“Ưm ưm…” Lục Triều Triều chỉ cửa.

 

[Nghe lén lén lén!]

 

Lục Nguyên Tiêu lắc đầu lia lịa: “Nam tử hán đại trượng phu, mới chuyện lén!”

 

Chẳng mấy chốc, liền ôm , áp tai cửa.

 

Bên trong phòng, loáng thoáng truyền đến tiếng đại ca.

 

“Mẫu , càng để ý điều gì, chúng càng hủy hoại điều đó!”

 

“Không chỉ , chúng còn trở .”

 

“Còn mong mẫu thể giấu tin Nghiễn Thư hơn, tàn tật, trong mắt giá trị lợi dụng, chúng mới thể thoát !”

 

“Hắn ngàn vạn nên, nên động đến Triều Triều! Bọn chúng, đốt c.h.ế.t Triều Triều, mẫu tâm thần tan nát, bọn chúng mới thể nhận nuôi Lục Cảnh Dao!” Lục Nghiễn Thư sắc mặt âm trầm.

 

“Còn về những chuyện , chúng nhất định giữ kín như bưng, bảo vệ cho con bé.” Lục Nghiễn Thư thần sắc cực kỳ nghiêm túc. Chàng phát hiện, và mẫu thế mà thể tiếng lòng của Triều Triều!

 

[Oa, đại ca và nương cha tiện nuôi ngoại thất?]

 

[Đại ca và nương thật thông minh…]

 

[Đại ca uy vũ, đại ca bá khí, vì đại ca… Ối chà…] Hứa thị bỗng nhiên mở cửa, hai tiểu gia hỏa mặt đập xuống đất, ngã dúi dụi.

 

[C.h.ế.t , lén phát hiện …] Tiểu Triều Triều vô tội ngẩng đầu lên, chỉ tam ca.

 

Đều là tam ca ôm

 

Lục Nguyên Tiêu nhăn răng nhếch mép, Triều Triều qua cầu rút ván!

 

[ mà, bọn họ , rốt cuộc cái gì ? Bảo vệ cái gì ? Hóng chuyện cho hóng trọn vẹn chứ!] Lục Triều Triều mặt đầy buồn bực.

 

Hứa thị và Lục Nghiễn Thư , liếc Lục Nguyên Tiêu, trong lòng đoán rằng chỉ sợ cũng thể thấy.

 

Quả nhiên, bữa tối, Lục Nghiễn Thư gọi Nguyên Tiêu phòng.

 

Lại Lục Nghiễn Thư nghiêm lệnh cấm tiết lộ tiếng lòng của Triều Triều, cả nhà mới coi như yên tâm.

 

Ngày thứ hai.

 

Hứa thị thông báo cho hầu phủ, một đến phủ nha báo quan.

 

Hứa thị phận cáo mệnh tam phẩm, Phủ Doãn vô cùng coi trọng, thậm chí đích tiếp kiến.

 

Đến giữa trưa, mặt các học tử của Kinh Hồng Thư Viện, thư đồng của Lục Cảnh Hoài bắt công khai.

 

Thiếu niên lang thanh phong tễ nguyệt, giờ phút khẽ nhíu mày: “Xin hỏi quan gia, đây là gì? Thư đồng nhà phạm tội gì?” Chàng giờ là tú tài, thấy quan bái.

 

Chàng là thiếu niên thiên tài nổi tiếng trong kinh, quan sai cũng nể mặt .

 

Giờ phút đúng là lúc dùng bữa trưa, ngoài cổng lớn kẻ tấp nập.

 

“Trung Dũng Hầu phủ báo án, thư đồng nhà Lục Tú tài ngươi, sai phóng hỏa, đốt hầu phủ đại công tử. Chúng đây là đưa hỏi chuyện.” Nói xong dừng một chút.

 

“Đến lúc đó, lẽ sẽ triệu Lục Tú tài đến hỏi chuyện. Còn mong Lục Tú tài hợp tác.”

 

Lục Cảnh Hoài khẽ nắm tay: “Thế mà chuyện ?”

 

“Vậy Lục mỗ nhất định phối hợp.” Lục Cảnh Hoài thần sắc điều gì, nhưng đồng cửa bên cạnh lên tiếng.

 

“Trung Dũng Hầu phủ đại công tử? Chính là thiên tài nhà họ Lục tám năm từng kinh tài tuyệt diễm đó ?”

 

“Nói , các ngươi đều họ Lục, văn phong cực kỳ giống , năm đó ngươi còn xưng là tiểu Lục công tử, chừng quan hệ thích gì đó ?” Chu công tử bên cạnh châm chọc .

 

Nào ngờ Lục Cảnh Hoài sầm mặt xuống, đầu bỏ .

 

 

Loading...