Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 370:--- Ai Gặp Cũng Khắc ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 13:33:35
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trời sáng. Lầu tướng quân đích cung cầu xin lập Tây Cung Hoàng hậu. Chuyện , cả cung điện xôn xao. Lầu tướng quân cảm xúc kích động, cố gắng thuyết phục Hoàng đế: “Bệ hạ, Ninh phu nhân lao khổ công cao, còn sinh hạ huyết mạch ưu tú cho Nam Quốc. Đương nhiên nên lập Tây Cung Hoàng hậu!”
“Bệ hạ... lập Ninh phu nhân Tây Cung Hoàng hậu, chính là phúc của Nam Quốc!” Lầu tướng quân sốt ruột đến mức nhảy dựng, nhưng dám thẳng. Lục Triều Triều mang đại bí mật! Nàng thể triệu hồi thần linh, tùy tiện lấy linh vật, thậm chí kiếm pháp truyền xuống còn cùng một mạch với thần linh! Hắn dám nghĩ! Nếu lân nhi như thế là huyết mạch Nam Quốc, Nam Quốc sẽ cường thịnh đến nhường nào? Chỉ cần nghĩ đến, Lầu tướng quân kích động đến mức mặt đỏ bừng, nước mắt lưng tròng!
Nam Phượng Vũ mí mắt giật thót, rốt cuộc xảy chuyện gì? Lại thật sự để Lục Triều Triều đàm phán thành công ? “Phụ hoàng, chi bằng cứ thuận theo Lầu tướng quân ạ? Chuyện Ninh phu nhân cứu phụ hoàng, cả triều văn võ thiên hạ đều . Dùng ân cứu mạng đổi lấy Tây Cung Hoàng hậu, cũng đáng giá.” “Nhi thần phụ hoàng mang tiếng vong ân phụ nghĩa!” Nam Phượng Vũ dứt lời, sắc mặt Hoàng đế lập tức sa sầm.
Y cảm kích ân cứu mạng của Ninh thị, nhưng nếu Ninh thị ỷ ân báo oán, trái khiến y trong lòng ghét bỏ. “Phập!” Chén sượt qua thái dương Nam Phượng Vũ bay thẳng qua. Cung nhân quỳ rạp đất, cúi đầu run rẩy dám lên tiếng. “Chuyện lập hậu của Ninh thị, nếu tất cả đại thần trong triều đều đồng ý, trẫm sẽ chấp thuận! Chuyện cần nhắc nữa!” Lão Hoàng đế tóc bạc trắng, cổ họng ho khan ngừng.
“Bệ hạ, sứ thần Bắc Chiêu Lý đại nhân đến tấn kiến.” Sứ thần Lý Tự Khê do Bắc Chiêu phái đến, mỗi ngày trời sáng cung cầu kiến. Mỗi ngày y đều tận tâm thăm hỏi long thể Hoàng đế. Lão Hoàng đế khẽ cụp mắt: “Lầu ái khanh, khanh đoán xem vì Bắc Chiêu ngày ngày cung thị hảo?” Lầu tướng quân lắc đầu: “Lầu mỗ rõ.”
Nam Phượng Vũ tiến lên đáp: “Phụ hoàng, nhi thần . Chẳng qua là Nam Quốc cường đại, Bắc Chiêu thế yếu, Bắc Chiêu cố ý đến mặt mà cúi hạ thấp, mong nương tay với Bắc Chiêu thôi ạ.” Lão Hoàng đế gật đầu, vô cùng tán thành.
“Tuyên, Lý đại nhân tiến điện.” Thái giám cao giọng hô to. Lý Tự Khê cúi thấp đầu, dáng vẻ khiêm tốn ti tiện, điện hành đại lễ với lão Hoàng đế. “Vâng mệnh Bệ hạ, vi thần mỗi ngày thăm hỏi sức khỏe Nam Quốc Bệ hạ an khang. Đã phiền Nam Quốc Bệ hạ ạ...” Lý Tự Khê khẽ . “Bắc Chiêu cũng thật tâm.” Lão Hoàng đế gật đầu.
Được tâng bốc, lão Hoàng đế chút đắc ý. “Bệ hạ gần đây long thể an khang ?” Lý Tự Khê nghiêm túc hỏi. Nam Phượng Vũ khẽ nhếch cằm: “Phụ hoàng thần y ngày ngày chẩn mạch, tự nhiên vô cùng .” Lý Tự Khê dường như vui mừng. “Vậy... vi thần thể đưa một thỉnh cầu mạo ?” Lý Tự Khê thần sắc lúng túng, nhưng vẫn dũng cảm . “Nghe Hoàng thất Nam Quốc Tông Bạch thượng thần phù hộ, các đời Hoàng đế đều trời ban vương quyền. Hẳn là khí vận hùng hậu! Tự Khê...” “Có thể cho phép vi thần chạm đế giày Bệ hạ một chút, để vi thần thấm nhuần chút khí vận Nam Quốc?”
Tư thái ti tiện, tâng bốc Nam Quốc lên đến cực điểm. Sứ thần Bắc Chiêu, bưng bợ đế giày thối của lão Hoàng đế Nam Quốc, chuyện truyền ngoài, còn gì oai phong hơn? Lão Hoàng đế như ban ơn, nâng chân lên: “Lại đây .” Lý Tự Khê cũng ngại dơ, hai tay nâng giày lão Hoàng đế khẽ bóp nhẹ, đó mới lui về vị trí cũ. “Được chạm đế giày Bệ hạ, là phúc khí của vi thần.” Nói xong, y mới cáo từ rời khỏi đại điện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-370-ai-gap-cung-khac.html.]
Lão Hoàng đế sảng khoái: “Nhìn xem, xem, Bắc Chiêu mặt Nam Quốc, chỉ phận nhặt đế giày mà thôi...” Nam Phượng Vũ tâng bốc lão Hoàng đế : “Nam Quốc cường thịnh, Bắc Chiêu đương nhiên cúi hạ thấp... nếu , phái Lý đại nhân đến lấy lòng phụ hoàng?” Lão Hoàng đế lông mày ánh .
Nam Phượng Vũ đích đỡ y dậy, bước ngoài điện. Mấy bậc thềm ngoài điện , lão Hoàng đế mấy chục năm ! Dù là nhắm mắt, cũng thể an nhiên bước xuống. giữa ban ngày ban mặt, y cảm thấy thứ gì đó vướng chân, y lảo đảo một cái, trực tiếp ngã về phía . Lão Hoàng đế tuổi cao, cú ngã , e rằng sẽ băng hà tại chỗ.
“Bệ hạ cẩn thận!” Thái giám và ám vệ kinh hô. Bên cạnh Hoàng đế ám vệ vô , ám vệ phi lao xuống, lót lão Hoàng đế, mới thoát khỏi một kiếp nạn. tội c.h.ế.t thể miễn, tội sống khó thoát. Mắt cá chân lão Hoàng đế "khậc" một tiếng, đau đến mức y kêu rên liên hồi, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa. “Mau, tuyên Thái y!!” Thái giám kinh hãi vội vàng kêu to.
Ngay cả Nam Phượng Vũ cũng cảnh cho kinh ngạc. “Phụ hoàng!” Nam Phượng Vũ vội vàng chạy đến đỡ. Hoàng đế gạt mạnh tay nàng , lão Hoàng đế đau đến mức toát mồ hôi lạnh, mượn tay cung nhân dậy. mắt cá chân đau nhức kịch liệt, căn bản thể chạm đất. “Vừa , ngươi ngáng chân trẫm!” Lão Hoàng đế rõ ràng cảm thấy một lực nào đó vướng chân.
Nam Phượng Vũ "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, ngừng dập đầu phiến đá bạch ngọc. Trong lòng tủi khó chịu. “Phụ hoàng, nhi thần ! Nhi thần oan uổng quá, nhi thần xem phụ hoàng còn trọng hơn tính mạng, dám ngáng ngã phụ hoàng!” “ , cung nhân thể chứng cho nhi thần.” Nam Phượng Vũ chỉ đại thái giám. Thái giám cung nhân thấy Hoàng đế thịnh nộ, đều lắc đầu dám mở miệng.
Mèo Dịch Truyện
Nam Phượng Vũ chợt nhớ điều gì, đột nhiên hô to: “Bệ hạ, nhất định là sứ thần Bắc Chiêu giở trò. Y chạm chân , liền gãy mắt cá chân. Nhất định là Bắc Chiêu giở trò!” “Bắc Chiêu ý ! Nhất định mưu đồ!” Lão Hoàng đế càng càng tức, Lý Tự Khê con mắt của , cũng chỉ chạm giày một chút. Y thể gì? Y còn thể khiến ngã, còn thể khiến gặp vận rủi ư?! “Hoang đường!” “Sao , chê trẫm sống quá lâu, chướng mắt ngươi, cản đường ngươi ?” Lão Hoàng đế giọng vương sương lạnh, Nam Phượng Vũ nước mắt, nàng thật sự oan uổng quá! “Nhi thần dám! Nhi thần từng nghĩ như ...” Nam Phượng Vũ còn giải thích việc vướng chân, Hoàng đế tuổi cao, vốn dĩ đa nghi, nàng dám để lão Hoàng đế tiếp tục liên tưởng. Trong lòng chỉ hận, hôm nay xui xẻo đến cùng cực!! Ánh mắt đa nghi đầy kiêng kỵ của lão Hoàng đế khiến nàng như gai lưng.
Cung nhân khiêng lão Hoàng đế xuống, Lầu tướng quân cùng một đám quần thần hầu ở ngoài tẩm điện. Cho đến khi Bệ hạ băng bó xong, mới phép xuất cung. “Thật trùng hợp, là mắt cá chân mà Lý đại nhân chạm thương.” Lầu tướng quân lắc đầu, luôn cảm thấy Lý đại nhân giống như một chổi... Ai gặp kẻ đó đều khắc chế!
Lầu tướng quân trở về phủ, liền tiểu tư đến báo. “Tướng quân, Tang gia lão gia tử thỉnh mau chóng đến phủ một chuyến.” “Xảy chuyện gì?” “Lão gia tử và lão phu nhân đang gây gổ, lão phu nhân còn đòi bỏ nhà , thỉnh qua đó khuyên giải.” Tang Lầu hai nhà là thông gia, lão phu nhân là cô mẫu ruột của Lầu tướng quân. Lầu tướng quân mí mắt giật giật, hai lão , một năm thể nào cũng gây gổ bảy tám trăm , căn bản cần bận tâm! Lục Triều Triều như một viên đạn pháo nhỏ vọt . “Ta , !” “Triều Triều xinh miệng ngọt, từng khuyên nhủ nhiều cặp vợ chồng, Triều Triều giỏi việc !” Lầu tướng quân vốn mệt mỏi ứng phó, cũng hai lão mâu thuẫn lớn gì, chẳng qua là tìm khuyên giải, tìm một cái cớ để hòa hoãn.
“Thôi , Triều Triều, con một chuyến .” Lầu tướng quân Triều Triều thể triệu hồi thần linh, trong lòng suy nghĩ, ban cho Tang gia một cơ duyên. Tang cô phụ, chắc hẳn sẽ cảm kích . Còn về việc khuyên giải, cũng chẳng để tâm, dù quanh năm suốt tháng cũng gây gổ mấy bận. Chắc là, sáng mai, hai sẽ hòa thuận như ban đầu thôi!