Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 37:--- Ngươi Bị Xuyên Qua Rồi ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 02:58:17
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hứa thị ngã quỵ Minh Đức Uyển. Nàng vẻ mặt hoảng sợ, ngơ ngác ngọn lửa lớn như thiêu rụi tất cả. Lửa cháy tí tách, như nuốt chửng thứ. Nàng giãy giụa dậy, nhưng một bóng lao nhanh biển lửa.
“Điện hạ!!” Thị vệ sợ đến biến sắc. lúc đó, xà ngang ở cửa lớn đổ xuống, chặn thẳng ở bên ngoài.
Ngọn lửa nóng rực từng chút ăn mòn da thịt Tạ Thừa Tỷ, thiếu niên khẽ nhíu mày: “Lục Triều Triều?” Hắn lớn tiếng gọi.
Thái tử điện hạ xông lửa, điều khiến các thị vệ đổi sắc mặt. Thị vệ từ bốn phương tám hướng ùa dập lửa.
Tạ Thừa Tỷ tẩm thất ở , nhưng mơ hồ thấy tiếng lòng đứt quãng.
【Đáng c.h.ế.t... đáng c.h.ế.t, tất cả đều đáng c.h.ế.t...】 Hắn thấy âm thanh đó, dường như chút mất kiểm soát.
Mèo Dịch Truyện
Hắn lao thẳng về phía tiếng lòng. Hắn chỉ cảm thấy nóng bỏng thấu xương, liều giữa lửa đẩy cửa tẩm thất.
Trong ánh lửa, dường như hoa mắt. Thấy phế nhân Lục gia Lục Diễn Thư, thấy Triều Triều. Hắn dường như... thấy Lục Diễn Thư loạng choạng dậy, dường như thấy bọn họ bao phủ một tầng ánh sáng nhạt nhòa, khiến ngọn lửa thể đến gần chút nào. Hắn còn trẻ mà sinh ảo giác !
Lục Diễn Thư là nỏ mạnh hết đà, nhưng vẫn ôm chặt Triều Triều buông. Tạ Thừa Tỷ thấy rõ đôi mắt tức giận đùng đùng của tiểu nha đầu. Tiểu nha đầu luôn vẻ ngoài đáng yêu hiền lành, mà giờ phút khiến chút rợn .
“Triều Triều, đừng sợ, đến !” Tạ Thừa Tỷ liều tiến lên đỡ Lục Diễn Thư, bảo trốn góc, lúc mới phát hiện lạnh toát mồ hôi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. giờ phút vội vàng đón lấy Triều Triều: “Đừng sợ Triều Triều, Thừa Tỷ ca ca đến . Đừng sợ nhé.” Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc Lục Triều Triều, an ủi cô bé.
Cũng là ảo giác của , nhưng cứ cảm giác, khi đến gần Triều Triều, nóng quanh dần dần yếu . Thậm chí còn thêm một chút mát lạnh.
Bọn họ nấp ở góc trong cùng của tẩm thất, phía là ngọn lửa hừng hực. Rầm rầm... Trên bầu trời xuất hiện một tiếng nổ. Tiếng sấm rền vang từ chân trời đổ xuống. Cùng với đó, là cơn mưa như trút.
Những hạt mưa xối xả rơi xuống biển lửa, nhanh chóng dập tắt ngọn lửa. Bách tính bên ngoài vội vã chạy về, chạy hô: “Lạ thật, Khâm Thiên Giám rõ ràng gần nửa tháng nay mưa mà.”
Khoảnh khắc nước mưa dập tắt ngọn lửa, Lục Diễn Thư dường như trút gánh nặng, cả chống đỡ nổi nữa mà ngã vật xuống đất.
Hứa thị lảo đảo xông cửa, thấy các con trong đống đổ nát, lòng nàng tan nát. “Diễn Thư!” “Triều Triều!” Hứa thị lóc lao tới.
“Điện hạ, đa tạ điện hạ, đa tạ điện hạ...” Hứa thị thành tiếng.
Thái y sớm vội vã tiến lên tìm Thái tử, Thái tử khoát tay: “Trước tiên hãy xem đại công tử Lục gia.”
Thái y xổm đất, vẻ mặt chút nghi hoặc. Lạ thật, đại công tử Lục vốn thể tàn phế, huyết mạch khô héo. Nay thì ? Hắn còn kiểm tra kỹ hơn, liền thấy Hứa thị hỏi “Diễn Thư thế nào?”
Thái y lúc mới rụt tay : “Phu nhân, đại công tử gì đáng ngại, chỉ là hít chút khói độc, tinh thần căng thẳng quá độ, nên ngất thôi. Chờ bồi dưỡng cho , liền thể hồi phục bình thường.”
Hắn còn bắt mạch, liền thấy Thái tử : “Xem cho tiểu nha đầu một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-37-nguoi-bi-xuyen-qua-roi.html.]
Tiểu nha đầu mệt mỏi sấp trong lòng Tạ Thừa Tỷ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, dính đầy tro bụi đen. “Đứa bé , chỉ là dọa sợ, dường như... cảm xúc d.a.o động lớn, tức giận.” Thái y trong lòng thầm nghĩ, tiểu nha đầu tính khí thật lớn.
Hứa thị xong, hai đứa con đều , sợi dây căng thẳng trong lòng nàng bỗng chốc đứt phựt, lập tức ngã quỵ.
“Hầu gia ?” Thái tử nhíu chặt mày, phủ chẳng một chủ sự nào. “Hầu gia về.” Đăng Chi lau nước mắt, sai cõng các chủ tử về viện bên cạnh.
Tạ Thừa Tỷ đành ôm Lục Triều Triều ngoài. “Đừng sợ, chúng an .” Tạ Thừa Tỷ khỏi nhớ ánh mắt của tiểu gia hỏa ban nãy. Kiểu ánh mắt hủy diệt tất cả, cả còn mấy tỉnh táo.
Một đứa bé nhỏ như , thể ánh mắt đáng sợ đến thế. Chắc là dọa sợ .
【Tiểu nam chính , vẫn là một đó nha...】 Lục Triều Triều u uất thở dài một tiếng. 【Một như , ‘xuyên’ (đoạt xá) mất , trở thành thần tử váy nữ chính chứ...】 【Thật t.h.ả.m mà, tiểu Thái tử là một cần mẫn như , cố tình kẻ giả mạo chiếm , dùng thiên hạ để yêu đương!! Hại Bắc Chiêu dân chúng lầm than...】
Tạ Thừa Tỷ khựng bước. Xuyên? Xuyên cái gì? Chiếm thể ? Dùng cơ nghiệp Bắc Chiêu để yêu đương!!
Tạ Thừa Tỷ lạnh buốt thấu óc, mà kẻ mạo danh , ngừng thở. Hắn còn tiếp tục lén, nhưng giờ phút tiểu cô nương buồn ngủ vô cùng, ngáp một cái liền gục lòng ngủ .
Lục Viễn Trạch vội vàng về phủ, thì Minh Đức Uyển thiêu rụi thành một đống hoang tàn. “Hầu gia, hầu gia...” Bọn nô bộc đồng loạt quỳ rạp xuống đất.
Lục Viễn Trạch vẻ mặt bi thương, ngọn lửa ngút trời , cách mấy con phố cũng khiến kinh hãi. “Diễn Thư! Triều Triều, Triều Triều của ...” Lục Viễn Trạch giữa đống đổ nát của Minh Đức Uyển, hình loạng choạng, dường như già mấy tuổi.
Lục Viễn Trạch thần sắc suy sụp, mặt đầy bi ai. Tiểu tư mặt cứng đờ: “Hầu gia, tiểu tiểu thư Thái tử điện hạ cứu . Đại công tử cũng hề hấn gì, chỉ là Minh Đức Uyển cháy rụi thôi.”
Lục Viễn Trạch sững sờ, đó “phù thông” một tiếng quỳ xuống đất. “ là Bồ Tát phù hộ, đúng là Bồ Tát phù hộ. Tạ điện hạ cứu Diễn Thư và Triều Triều...” Hắn sức dập đầu về phía Thái tử điện hạ.
Tạ Thừa Tỷ ôm Triều Triều, nhàn nhạt : “Đại công tử Lục và Triều Triều đều !” “Kỳ nghỉ Trung Thu ba ngày, Hầu gia mà bận đến mức ngay cả Hầu phủ cũng về, nếu bản cung đến chậm một khắc, chỉ sợ thê nữ Hầu gia đều chôn trong biển lửa !” Tạ Thừa Tỷ vẻ mặt chút nghiêm khắc.
Lục Hầu gia mắt đỏ hoe, khẽ thở dài. “Thần tạ ơn cứu mạng của điện hạ, tạ ơn cứu mạng của điện hạ.” Lục Viễn Trạch hôm nay cùng Kiều Kiều dùng bữa đoàn viên, giải thích rõ ràng .
“Lục đại nhân tự tự chịu .” Tạ Thừa Tỷ tuy mới tám tuổi, nhưng từ nhỏ bồi dưỡng Trữ quân, sự chột của Lục Viễn Trạch.
Thái tử trả tiểu Triều Triều cho Đăng Chi. Đăng Chi mắt đỏ hoe: “Đợi phu nhân tỉnh , phu nhân nhất định sẽ đích tạ ơn.”
Thái tử khoát tay, vốn dĩ chỉ đến xem, là ai kỳ lạ đến mức thả một chiếc đèn Bồ Tát, khiến cả thành dập đầu lễ bái. Ai ngờ gặp hỏa hoạn ở Lục gia, càng tiếng lòng của Triều Triều. Chuyến , đáng giá.
Hứa thị mở mắt, liền thấy tiếng lẩm bẩm của tiểu Triều Triều. 【Chỉ cần thiêu c.h.ế.t , là thể nuôi tiểu nữ chính gối mẫu , quá độc ác !!】 【Hừ, nhường chỗ, mơ !】
Hứa thị mắt đỏ hoe, bò dậy ôm Triều Triều lòng, thành tiếng. “Nương suýt nữa mất con , nương suýt nữa mất Triều Triều .”