Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 364:--- Tiểu Tộc Trưởng Bảy Tuổi ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 13:33:29
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâu Cẩm Đường hành đại lễ với Triều Triều. Nàng đưa thanh đoản kiếm của ca ca cho thị nữ, dặn bảo quản cẩn thận. Lâu trưởng lão khẽ nhíu mày: “Đại tỷ dĩ hòa vi quý, tổn hại tính mạng đối phương!” “Đây là tỷ thí giao lưu, nhận thua cũng đáng sợ!” “Thách đấu, bắt đầu.”
Thanh trường kiếm trong tay Lâu Tự Ngôn đến từ Kiếm Trủng, là một thanh linh kiếm, khi rút còn khiến Kiếm Trủng chấn động. Lúc , hầu như tất cả đều xem trọng Lâu Cẩm Đường. Dù , nàng chỉ mới bảy tuổi.
“Tự Ngôn thúc, xin chỉ giáo!” Tiểu cô nương ánh mắt sáng rực, vô cùng khách khí. “Chỉ giáo thì dám, cùng tỷ thí thôi.” Lâu Tự Ngôn khẽ .
Lúc , Lâu Cẩm Đường còn như ban nãy, hiện tại, nàng học cách chủ động đòn. Nàng chỉ khẽ nhấc kiếm, liền cảm nhận sự bất phàm của thanh kiếm . Thậm chí chỉ cần ý niệm động, thanh kiếm thể mang nàng phi lên.
“Ô kìa, kiếm thuật của Cẩm Đường Lâu gia kiếm thuật ?” Các tộc nhân vây xem sững sờ, kiếm thuật từng thấy bao giờ! “Nghe , là do tiểu công chúa ba tuổi từ Bắc Chiêu truyền dạy.” “Mới học ba ngày.” Lâu Nguyệt Minh giơ ba ngón tay. “Lâu gia kiếm thuật do Chiến Thần truyền thụ, theo lý mà là đỉnh cao thế gian… …” Nhìn như vẫn áp chế một bậc? “Ôi chao, Lâu Tự Ngôn luyện Lâu gia kiếm thuật đến cực hạn, tiểu nha đầu nguy hiểm !” “Huống hồ Lâu Tự Ngôn còn linh kiếm xuất từ Kiếm Trủng, vô kiên bất tồi…”
Lời dứt.
Keng một tiếng.
Liền thấy thanh linh kiếm vô kiên bất tồi trong tay Lâu Tự Ngôn, trực tiếp một kiếm c.h.é.m đứt. Gãy đôi từ chính giữa, vỡ thành hai mảnh, văng . Mũi kiếm lướt qua gò má , để một vết đỏ chói mắt.
Lâu tướng quân đột ngột dậy, thần sắc nghiêm túc, nắm đ.ấ.m siết chặt, y dường như thấy tiếng tim đập. Thình thịch thình thịch… Kiếm thuật của Đường nhi, thật bất phàm!!
“Nàng, nàng nàng c.h.é.m đứt linh kiếm của Lâu Tự Ngôn!!” Dưới khán đài, tộc nhân kinh hãi kêu lên, nổi da gà.
Lâu Cẩm Đường chỉ cảm thấy hai tay run rẩy dữ dội. Trong đầu nàng chỉ kiếm thuật do Lục Triều Triều truyền thụ.
Thức thứ nhất… Thức thứ hai… Thức thứ ba…
Nàng hết đến khác vung kiếm, Lâu Tự Ngôn vốn dửng dưng giờ dồn ép liên tục lùi bước, còn dám khinh địch nữa. Trong mắt tràn ngập sự điên cuồng.
“Đường nhi cẩn thận!” Lâu Vân Tranh thấy Lâu Tự Ngôn tiến gần, vẫn luôn chú ý động tĩnh của . Thấy từ trong lòng lấy ám khí, sắc mặt đại biến.
Bốn phía Lâu Cẩm Đường là linh châm, mũi châm phát hàn quang, bay thẳng về phía nàng. Lâu tướng quân phi xông lên. Lâu Cẩm Đường hề sợ hãi, nhanh chóng thi triển thức thứ tư. Một đạo kiếm khí vô hình tản , giống như một bức bình chướng vô hình, chặn linh châm c.h.ế.t cứng bên ngoài kiếm khí. Vô linh châm lơ lửng giữa trung.
“Bình chướng kiếm khí!” “Nàng lĩnh ngộ kiếm ý…” Thất trưởng lão mặt mày đờ đẫn, điều vượt quá phạm vi hiểu của lão. Kiếm ý mà lão luyện cả đời cũng lĩnh ngộ .
Lâu Cẩm Đường vung Triều Dương Kiếm, mang theo một luồng khí tức cường hãn, chỉ trong chớp mắt, vô linh châm liền nổ tung. “Tự Ngôn thúc, nhận một kiếm của Cẩm Đường!” Lâu Cẩm Đường tay nắm kiếm, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt ý cuồn cuộn trong , dường như một sức mạnh vô danh đang trỗi dậy. Nàng cầm Triều Dương Kiếm, c.h.é.m thẳng về phía Lâu Tự Ngôn. Dùng hết lực!
Rầm!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-364-tieu-toc-truong-bay-tuoi.html.]
Một đạo kiếm quang lăng liệt lóe lên, một tiếng vang thật lớn, còn kịp lùi , liền thấy đài cao đột ngột một kiếm c.h.é.m rách! Vô đá vụn rơi xuống từ đài cao, khiến kinh hãi chạy tán loạn. Lâu Tự Ngôn trực tiếp kiếm đ.á.n.h bay ngoài. Hắn thổ huyết từng ngụm lớn, ngã xuống đất rõ sống c.h.ế.t.
“Mau , võ đài sắp sập !” Kiếm rút cạn sức lực của Lâu Cẩm Đường, Lâu tướng quân phi xông lên, xách nàng vội vàng rời khỏi đài cao.
Rầm rầm rầm… Các trưởng lão sơ tán tộc nhân xong, thì đài cao sụp đổ mắt , trở thành một đống phế tích.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâu Cẩm Đường tái nhợt, còn chút sức lực nào. Bàn tay nắm Triều Dương Kiếm cũng đang run rẩy.
Toàn trường tĩnh lặng. Cả Lâu gia im ắng một tiếng động, chỉ trừng mắt Lâu Cẩm Đường.
“Sập … võ đài nàng một kiếm c.h.é.m tan tành!” Lâu Nguyệt Minh lẩm bẩm, ánh mắt hoảng hốt, như thể đang mơ. “Thắng , nàng thắng !” “Nàng chiến thắng Lâu Tự Ngôn, trở thành tân gia chủ! Gia chủ bảy tuổi?” Một tộc nhân bên cạnh kinh hãi đến biến giọng. “Lâu gia truyền thừa ngàn năm, từng gia chủ bảy tuổi! Lại… là một tiểu cô nương?” “Nàng học kiếm pháp gì mà lợi hại đến ? Nếu nhầm, đòn cuối cùng của nàng, dẫn động thiên địa linh khí.”
Toàn trường xôn xao, như thể sống ngay lập tức, bàn tán ồn ào. Ánh mắt sáng rực, nhưng Lâu Cẩm Đường ôm kiếm, chập chững đến bên cạnh Lục Triều Triều.
“Triều Triều, ngươi mất mặt.” Vừa dứt lời, nàng liền phịch một tiếng, mềm nhũn ngã xuống đất. Lục Triều Triều lấy Triều Dương Kiếm, đôi mắt khẽ rũ xuống, ừm, ngươi mất mặt.
Lúc tại hậu viện Lâu gia.
Lâu mẫu mái tóc bạc trắng, trong lòng ôm một cô bé một tuổi rưỡi, cô bé trắng trẻo mềm mại, mặt đầy vẻ ngây thơ. Lâu gia lấy thực lực trọng, thực tế nhưng cũng tàn khốc. Trưởng phòng mất vị trí tộc trưởng, liền dọn khỏi chính viện.
“Phu nhân, đồ đạc thu xếp xong xuôi.” Ngoài cửa viện, vô đồ vật lớn nhỏ đóng gói, Lâu mẫu ôm tiểu tôn nữ, thần sắc thê lương. Con trai hy sinh chiến trường, con dâu qua cữ tuẫn tình, chỉ để một đứa trẻ sơ sinh. Giờ đây, ngay cả chính viện cũng giữ . Trong lòng bao nhiêu nỗi bi ai.
Lâu mẫu vốn là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, khi mất con liền bạc trắng đầu một đêm. Giờ đây, đôi mắt đục ngầu của bà dường như còn thấy chút hy vọng nào, giống như một cái thây hồn rữa. Bà luyến tiếc từng cây từng cỏ trong viện, bà luyến tiếc chính viện. Chỉ là, nơi đây chất chứa tất cả hồi ức của bà và trưởng tử.
“Tỷ tỷ vẫn ?” Ngoài cửa viện, một phu nhân ăn mặc ung dung hỏi. Đây là Lâm thị, phu nhân của Lâu Tự Ngôn. “Cũng , sống mấy chục năm, khó tránh khỏi chút tình cảm. Chỉ là, quy tắc chính là quy tắc, tỷ tỷ cũng nên nghĩ thoáng một chút.” “Sau tỷ tỷ còn nhiều điều thích nghi đó.” “Thanh Mặc c.h.ế.t sớm, trưởng tức tự sát. Còn nuôi cô con gái bảy tuổi, cháu gái một tuổi rưỡi, cái ngày từ thiên đường xuống địa ngục , chắc dễ chịu gì nhỉ?” Lâm thị dùng khăn tay khẽ . Nha bên cạnh nàng ngẩng cằm lên, chút kiêu ngạo. “Trong chính viện , vốn ít vật quý giá. Phu nhân chớ lấy nhầm…” “Hay là, mở hành lý , cho chúng kiểm tra một chút!” Nha tủm tỉm .
Ánh mắt Lâu mẫu trầm xuống, tiểu nha bên cạnh lập tức : “Lão tướng quân còn sống đó, Lâu gia tới lượt các ngươi chủ! Tiểu nhân đắc chí chớ càn rỡ!!” “Tiểu nhân? Bây giờ ai đang xám xịt cút khỏi chính viện? Ngươi cho rõ !” Đối phương giận dữ quát. “Mở hành lý , xem, các ngươi trung thực !” Hai bên nha nô bộc ồn ào dữ dội.
Mèo Dịch Truyện
Đột nhiên, từ ngoại viện truyền đến tiếng la lớn. Tiểu tư nhanh chóng xông chính viện, chạy kêu. “Đại hỷ! Tân tộc trưởng chọn ! Đại hỷ! Tân tộc trưởng chọn !!”
Mắt Lâm phu nhân ánh lên vẻ cuồng hỉ. Nha bên cạnh vội vàng túm lấy tiểu tư báo tin mừng: “Lão gia nhà chúng tộc trưởng ?!!” “Mau mau mau, lấy tiền thưởng.” Trên mặt Lâm phu nhân giấu nụ . Tiểu tư sững sờ, vỗ tay một cái: “Nhầm nhầm , Lâu Tự Ngôn! Lâu Tự Ngôn trọng thương, sống c.h.ế.t rõ!” “Là trưởng phòng!! Trưởng phòng chọn tộc trưởng!”
Lâu mẫu đột ngột ngẩng đầu. “Tướng công tộc trưởng ?” Giọng bà kinh ngạc, bà năng lực của tướng công . Tiểu tư hì hì: “Không ! Là Cẩm Đường cô nương bảy tuổi!” “Tân tộc trưởng, chính là Cẩm Đường cô nương bảy tuổi!”