Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 361:--- Lòng dạ lớn hơn kim may ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 13:33:26
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Triều Triều trằn trọc cả đêm ngủ ngon. Đầu nàng mang quầng thâm mắt, ánh mắt ẩn hiện sắc đỏ. Nha thấy cảnh , kinh ngạc suýt nhảy dựng lên: “Công chúa, đêm qua ngủ ngon ?” Lục Triều Triều suy nghĩ cả đêm, theo phản xạ đáp: “Ta nhỏ nhen…”

Mèo Dịch Truyện

 

Ơ… “Đêm qua hình như muỗi quấy rầy, Triều Triều ngủ ngon.” Tiểu gia hỏa ngáp một cái. Nha bảo nhà bếp mang đến mấy quả trứng luộc, lăn lăn quanh quầng mắt nàng mấy lượt, nhưng chẳng thấy giảm chút nào. Đêm qua, e là nàng trằn trọc suốt đêm ngủ.

 

Lục Triều Triều ghế, ăn ngáp ngủ, mí mắt cũng chẳng thể nhấc lên nổi. Lâu Cẩm Đường và Tạ Ngọc Chu trăm mối thể hiểu, với tính cách của nàng mà còn lúc mất ngủ . Vừa đặt bát xuống, thấy Lục Triều Triều thở dài: “Ta bảo lão già đoán chuẩn mà?”

 

“Ta thể nhỏ nhen chứ? Ngươi xem, chút nào cũng tức giận.”

 

“Ta gần như quên mất chuyện .”

 

Ngọc Chu ca ca?” Tạ Ngọc Chu bưng bát, đang nhấm nháp từng ngụm cháo nhỏ. Thấy quầng mắt nàng xanh xám, đôi mắt sáng rực , lắp bắp : “, đúng, Triều Triều chút nào cũng nhỏ nhen, chút nào cũng ghi hận.” Lâu Cẩm Đường bưng bát, vùi mặt trong bát, vai nàng ngừng run rẩy. Trời khi nha đến bẩm báo, Chiêu Dương Công chúa tức đến một đêm ngủ, nàng kinh ngạc đến nhường nào.

 

? Năm ngoái ngày mười hai tháng tám giờ Mùi, hai chúng ngoài dạo phố. Ngươi ăn một xiên kẹo hồ lô của , nào gì. Triều Triều xưa nay nhỏ nhen…” Lục Triều Triều nghiêm túc gật đầu. Tạ Ngọc Chu ngơ ngác nàng, năm… năm ngoái?? Mẹ ơi, lão quả nhiên lừa , đoán chuẩn thật! Khi nàng mới bao lớn? Hai tuổi rưỡi? Ăn một xiên kẹo hồ lô của nàng mà nhớ đến tận bây giờ!! Thậm chí ngay cả ngày tháng giờ giấc cũng nhớ rõ ràng, lưng mắng bao nhiêu .

 

Dùng xong bữa sáng, Lâu gia liền bắt đầu chuẩn đại tỷ. Lâu Cẩm Đường tay nắm một cây gậy gỗ nhỏ, tựa như đang cầm một thanh kiếm, trông khá uy phong. “Hôm nay dạy ngươi chiêu thứ ba, ưm…” Lục Triều Triều miệng vẫn lách cách gặm đồ ăn vặt. Lâu Cẩm Đường đối với kiếm thuật khá thiên phú, Lục Triều Triều dạy dỗ cũng tốn sức. Dưới làn gió nhẹ, cây gậy gỗ nhỏ để từng vết hằn gốc cây lớn. Chỉ trong ba ngày, tiểu tôn nữ của Lâu gia, mà chẳng ai từng để tâm, chân truyền của kiếm đạo lão tổ.

 

Ngày hôm . Lâu Cẩm Đường mặc một bộ trang phục gọn gàng đơn giản, tóc vấn cao, trong tay xách thanh tiểu phá kiếm của . “Sao ngươi đổi một thanh kiếm hơn?” Tạ Ngọc Chu đ.á.n.h giá thanh kiếm rách của nàng, mũi kiếm nứt, kiếm cũng chút tàn phá, nhưng bảo quản cực , lau chùi sạch sẽ. Chuôi kiếm sáng bóng, thể thấy chủ nhân thường xuyên vuốt ve. Lâu Cẩm Đường ôm thanh kiếm rách, vành mắt đỏ. “Đây là bội kiếm của ca ca .”

 

“Lâu gia kiếm trủng, trong đó linh kiếm vô , nhưng mỗi thanh kiếm đều tính khí riêng của . Nếu rút , thì thể nhận sự công nhận của linh kiếm.”

 

“Người Lâu gia, thể kiếm trủng công nhận cực ít. Đại ca , chính là một trong đó.” Lâu Cẩm Đường ánh mắt lấp lánh, đáy mắt tràn đầy sự sùng kính. “Đại ca thiên tư trác việt, luôn là niềm kiêu hãnh của phụ . Phụ dốc hết sức lực nuôi dạy ca ca.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-361-long-da-lon-hon-kim-may.html.]

 

“Thậm chí, ca ca vốn sẽ trở thành tộc trưởng trẻ tuổi nhất.” Lâu Cẩm Đường , ngữ khí trở nên buồn bã. “Vậy ca ca ngươi ?” Tạ Ngọc Chu căng thẳng hỏi. Hắn đến đây ba ngày, từng gặp đại ca của Lâu Cẩm Đường. Thậm chí còn từng tên của y…

 

Lâu Cẩm Đường ôm thanh kiếm rách, dẫn hai đến từ đường Lâu gia. “Oa… từ đường nhà ngươi thật lớn.” Tạ Ngọc Chu ngẩng đầu, kiến trúc uy nghiêm đồ sộ mặt. Hắn cũng xem như là từng trải, nhưng từng thấy từ đường nào cao lớn hùng vĩ đến . Tộc nhân canh giữ từ đường ở cổng đẩy cánh cửa lớn . Bên trong từ đường, từng tầng từng tầng bài vị, chất chồng lên , thấy điểm cuối. Khiến nổi hết da gà. Lâu Cẩm Đường từ chính giữa từ đường, ôm lên một bài vị, đó Lâu Thanh Mặc chi mộ. “Ca ca , vì trấn giữ lãnh thổ Nam Quốc, chiến tử sa trường.” Lâu Cẩm Đường giọng nghèn nghẹn, ẩn hiện tiếng nức nở. “Đại tẩu sinh con xong, liền tin dữ , mãn nguyệt tuẫn tình. Để một cháu gái nhỏ đang oe oe chờ bú.”

 

“Cháu gái nhỏ của , năm nay mới hơn một tuổi.” Sinh cha đều mất, cũng là một khổ mệnh. “Mẫu bệnh nặng một trận, giờ đang liệt giường, nếu cháu gái nhỏ khiến bà đành lòng, e là cũng theo ca ca mà .” Trong Lâu gia, bề ngoài tuy đồng lòng, nhưng bên trong vì tranh giành tài nguyên mà cũng gây náo loạn dữ dội. Điều Lâu Cẩm Đường là, khi tẩu tẩu sinh sản xong, bất kể là tâm lý sinh lý đều cực kỳ yếu ớt, cả nhà đều giấu kín tin tức đại ca tử trận. Chính là con trai ruột của Lâu Tự Ngôn, Lâu Tiểu Phàm miệng kiêng dè vô tình thốt sự thật. Chẳng ai , là thực sự vô ý, là cố tình. Chiều đó, tẩu tẩu liền trong cơn suy sụp mà tuẫn tình c.h.ế.t . Cha bỗng chốc như già mười tuổi!

 

“Ta giành lấy danh dự cho cha , giành lấy danh dự cho đại ca đại tẩu và cháu gái nhỏ… , là một nữ nhi, thể gánh vác gia đình .” Lâu Cẩm Đường cúi thấp đầu. Nàng là nữ nhi duy nhất của phụ . Phụ tuy cực kỳ yêu thương nàng, nhưng cũng thường xuyên nàng mà thở dài. “Nữ nhi thì chứ?” Lục Triều Triều thò cái đầu nhỏ. “Nữ nhi cũng thể đội trời đạp đất, cũng thể chinh chiến sa trường! Kẻ nào phục, cứ dùng thanh kiếm trong tay ngươi mà xé nát miệng !”

 

“Nữ nhi cũng thể trở thành niềm kiêu hãnh của cha , trở thành niềm kiêu hãnh của gia tộc!”

 

“Tỷ thể mà, Đường tỷ tỷ!” Lục Triều Triều mới ba tuổi rưỡi, nhưng đối với Lâu Cẩm Đường như niềm tin vô bờ bến. Lâu Cẩm Đường ôm bài vị của ca ca mà ngẩn . “Đại tỷ sắp bắt đầu , chúng qua đó .” Lục Triều Triều nắm tay nàng, kéo nàng trường.

 

Đại tỷ Lâu gia chia trường sơ cấp và trường cao cấp. Trường cao cấp chính là cuộc tranh đấu của các trưởng bối trong tộc, tranh đoạt vị trí gia chủ. Trường sơ cấp, chính là các tiểu bối Lâu gia tranh đoạt tài nguyên trong phủ. Đương nhiên, thắng cuộc ở trường sơ cấp thể khiêu chiến trường cao cấp, tuy từng ai thắng, nhưng cũng thể học hỏi nhiều điều. Trường cao cấp bắt đầu, đài cao vây kín tộc nhân, các tộc nhân mặt mày đỏ bừng, hiển nhiên mong chờ cuộc đại tỷ từ lâu. “Lần , e là Trưởng phòng sẽ thua .”

 

“Không Lâu Thanh Mặc, Trưởng phòng áp chế Lâu Tự Ngôn.” Lâu Thanh Mặc chính là đích của Cẩm Đường. Lục Triều Triều và Tạ Ngọc Chu xem trường cao cấp, các nàng bám sát bên Lâu Cẩm Đường. “Đường tỷ tỷ, đến lượt tỷ bốc thăm . Chúc tỷ may mắn…” Tạ Ngọc Chu căng thẳng chúc phúc nàng. Chờ Lâu Cẩm Đường tiến lên bốc thăm, Tạ Ngọc Chu khẽ chạm vai Triều Triều. “Sao ngươi chúc phúc Đường tỷ tỷ, nếu gặp một đối thủ yếu ớt, còn thể cầm cự thêm hai vòng.” Tạ Ngọc Chu khá hiếu kỳ. Lục Triều Triều thần sắc đạm mạc: “May mắn chỉ là nhất thời, thực lực mới là vĩnh cửu. Nàng cần chúc phúc!” Tạ Ngọc Chu ngẩn . Lâu Cẩm Đường nắm chặt thẻ thăm dài, sắc mặt tái. “Ta bốc 17.”

 

Xa xa, Lâu Tiểu Phàm ôm kiếm, mày mắt nhếch lên: “Đường , thật ngại quá, đối thủ của … là !”

 

“Đường thua , đừng nhè đấy nhé!” Lâu Cẩm Đường mím chặt môi, ánh mắt của , tràn đầy sự bất mãn. Chính là , hại c.h.ế.t tẩu tẩu! Người khác đều còn nhỏ hiểu chuyện, năng kiêng dè. Lâu Cẩm Đường , chính là cố tình! Bọn chúng trọng thương Trưởng phòng, trọng thương phụ !

 

 

Loading...