Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 358:--- Tổ Tông Gặp Gỡ Mà Chẳng Nhận Ra ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 13:33:24
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Ngươi đúng!” Tạ Ngọc Chu bưng bát, gương mặt nhỏ nhắn căng thẳng đầy nghiêm túc. “Đoạt khẩu lương của ngươi, như g.i.ế.c cha , mà ngươi để đóng gói mang ư??!” Mắt Tạ Ngọc Chu trợn tròn xoe, như thể gặp quỷ.

Mèo Dịch Truyện

 

Lục Triều Triều phục, nghển cổ : “Ta là loại nhỏ mọn như ?!”

 

Tạ Ngọc Chu và Truy Phong đồng loạt gật đầu: “Phải!”

 

Lục Triều Triều hừ hừ đầu : “Ta mới nhỏ mọn, rộng rãi nhất!”

 

Một một ch.ó gì, chỉ bưng bát húp soàn soạt quy linh cao.

 

“Bát tiên thảo cao ẩn chứa chút linh khí mờ nhạt, quả thực hiếm khó cầu.” Lâu tướng quân uống xong cảm thấy sảng khoái, linh khí lưu chuyển khắp cơ thể. Vốn dĩ mệt mỏi rã rời, giờ đây chỉ hận thể luyện công thâu đêm.

 

“Phương t.h.u.ố.c tiên thảo cao quý giá ?”

 

“Lâu mỗ thể cầu một ân điển cho đám tiểu bối trong nhà chăng? Nếu bọn chúng luyện tập trở về mà uống hai bát, chắc chắn sẽ như hổ thêm cánh!” Lâu tướng quân chút ngượng ngùng.

 

Lục Triều Triều gãi gãi búi tóc nhỏ đầu: “Phương t.h.u.ố.c quý giá, nguyên liệu mới quý.”

 

“Một nồi tiên thảo cao, hao tổn một lão tổ tông…” Giọng nàng nhỏ như muỗi kêu, dám quá lớn.

 

“Cái gì mà hao tổn tổ tông?” Lâu tướng quân chuyện như sấm, ồm ồm.

 

Nhìn Lục Triều Triều đầy khó hiểu. Nấu một nồi tiên thảo cao, hao tổn lão tổ tông ?

 

Lục Triều Triều khỏi giơ tay lau mồ hôi: “Không , phương t.h.u.ố.c quý, chỉ là nguyên liệu khó kiếm đủ thôi.”

 

Lâu tướng quân vung tay áo, đầy vẻ hào phóng: “Ngươi yên tâm, chút tiền tài Lâu gia vẫn . Ngươi cứ mạnh dạn phương t.h.u.ố.c xuống. Sáng mai chúng sẽ nấu hai nồi, cho tộc nhân tẩm bổ thể.”

 

Lục Triều Triều chậm rãi “ồ” một tiếng.

 

“Trong bếp còn một nồi, ngươi cứ cho tộc nhân uống . Triều Triều uống hết…”

 

Lục Triều Triều mấy hứng thú với quy linh cao, chỉ uống hờ hững hai bát đặt xuống. Nàng thích ăn thịt.

 

Lâu tướng quân vui vẻ ngớt lời cảm tạ, lập tức sai đóng gói cẩn thận đưa đến bãi diễn võ.

 

Hạ nhân Lâu gia mang tới bút mực giấy nghiên, Lục Triều Triều , Tạ Ngọc Chu chấp bút.

 

“Kim ngân hoa, cam thảo, hỏa ma nhân, thổ phục linh…” Lục Triều Triều những thứ khác nhớ, nhưng thực đơn thì nhớ rõ mồn một.

 

“Chủ liệu là gì?” Tạ Ngọc Chu hỏi.

 

Lục Triều Triều mím môi, hạ giọng, ghé sát tai Tạ Ngọc Chu thì thầm.

 

Tay Tạ Ngọc Chu run lên, rơi một giọt mực. Hắn nghi hoặc ngừng Lục Triều Triều, móc móc tai: “Ngươi gì cơ?”

 

Lục Triều Triều ghé tai : “Lão tổ tông Tô gia.” Chủ liệu: Lão tổ tông Tô gia.

 

“Trời đất quỷ thần ơi, ngươi thật sự dám ăn đấy !” Tạ Ngọc Chu kích động đến mức tay run lẩy bẩy, vội vàng xong, thổi khô mực, vo tròn đưa cho Lâu Cẩm Đường.

 

Lâu Cẩm Đường cũng chẳng thèm , tiện tay nhét trong ngực.

 

“Chờ chút, múc thêm cho một bát!” Tạ Ngọc Chu thích quy linh cao, nhưng lão tổ tông Tô gia ở trong nồi, ai mà thích? Ai mà nếm thử mùi vị tươi mới chứ?

 

Mọi ăn đến no căng bụng, đêm đến ngay cả bữa tối cũng nuốt nổi.

 

Đêm khuya tĩnh mịch, Lục Triều Triều và những khác ngủ.

 

Lâu Cẩm Đường mặc trung y, cầm một cành cây múa ánh trăng. Không ai phát hiện , đầu cành cây, ẩn hiện một vệt lưu quang lóe lên. Mang theo từng trận gió, rung rinh lá cây.

 

“Đường Nhi.” Ngoài cửa viện, truyền đến tiếng sang sảng đầy nội lực của lão gia tử.

 

Lâu Cẩm Đường đột nhiên thu cành cây , nàng cành cây, khi nàng luyện đến quên , thậm chí sẽ tưởng rằng trong tay là một thanh thần kiếm. Rõ ràng, đó chỉ là một cành cây thô kệch.

 

Giờ khắc nha , nô bộc nghỉ ngơi, Lâu Cẩm Đường mở cửa viện.

 

“Tổ phụ, vẫn nghỉ ngơi?” Lâu Cẩm Đường giữa lông mày lấm tấm mồ hôi, đôi mắt nàng sáng lấp lánh.

 

“Ngươi đang luyện kiếm ?” Lâu tướng quân hỏi.

 

Cô bé ngượng ngùng ngây ngô: “Kiếm pháp Triều Triều dạy, Cẩm Đường luyện chơi thôi. Cũng khá thú vị…”

 

“Chiêu Dương công chúa mới ba tuổi rưỡi, nàng kiếm pháp? Ngươi đó, đừng mà luyện bừa.”

 

“À , ba ngày nữa là đại tỷ võ Lâu gia. Ngươi đăng ký ?” Lâu tướng quân đầy ý vị nàng.

 

“Đường Nhi thật sự thể ? Đường Nhi còn học kiếm pháp mà!” Mắt Lâu Cẩm Đường đột nhiên sáng rực, tựa như vì rực rỡ nhất trời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-358-to-tong-gap-go-ma-chang-nhan-ra.html.]

 

Con cái Lâu gia từ xưa vốn bảy tuổi học võ, năm nay nàng tròn bảy tuổi, còn chính thức học kiếm pháp.

 

Lâu gia từ đến nay đều lấy võ trọng, đây cũng là lý do Lâu gia luôn vững bại.

 

Mỗi tháng một tiểu tỷ, mỗi ba mươi năm một đại tỷ.

 

Đại tỷ ba mươi năm, phân biệt đích thứ, chọn thắng cuộc, quyết định gia chủ mới.

 

Dưới mười lăm tuổi, tham gia trường sơ cấp. Trên mười lăm tuổi, tham gia trường cao cấp. Người đầu sơ cấp một cơ hội khiêu chiến vượt cấp.

 

“Ngươi còn luyện kiếm thuật, ở trường sơ cấp quen kiếm thuật là . Nhớ kỹ, tranh cường háo thắng, tổn thương căn cơ của !” Lão tổ phụ ngữ khí nghiêm khắc, cho đến khi Lâu Cẩm Đường đáp lời, nét mặt mới hòa hoãn đôi phần.

 

Ba mươi năm , Lâu tướng quân giành hạng nhất, trở thành gia chủ. Hiện giờ, sắp chọn gia chủ mới .

 

“Tổ phụ, phụ thắng hạng nhất, trở thành gia chủ ?” Lâu Cẩm Đường ngẩng đầu tổ phụ, đầy vẻ mong chờ.

 

Lâu Vân Tranh là đích hệ trưởng tử, là phụ của nàng.

 

Lâu tướng quân gì, giữa lông mày tựa hồ vài phần thở dài.

 

“Vân Tranh trầm thì thừa, nhưng thiếu vài phần cơ trí và ngộ tính. Đại tỷ , e rằng…”

 

“Cẩm Đường, con nhớ kỹ. Ở Lâu gia, đích thứ quan trọng.”

 

“Sức mạnh là hết, ai thể thắng, đó chính là gia chủ.”

 

“Thúc thúc Tự Ngôn của con tuy là thứ xuất bàng hệ, nhưng thiên tư bất phàm, bảy tuổi học kiếm thuật, giờ đây luyện kiếm ý. Là đầu Lâu gia…”

 

Lâu Tự Ngôn từ đến nay chút kiêu ngạo, nhưng cũng ý .

 

Lâu Cẩm Đường “ừm” một tiếng.

 

“Nghỉ ngơi sớm .” Lâu tướng quân xong mới rời khỏi sân viện.

 

Lâu Cẩm Đường nắm chặt cây gậy trong tay, cô bé đóng cửa viện, trở về phòng. Nàng vẫn luyện tập trong sân cho đến đêm khuya, mới lê tấm mệt mỏi trở về phòng.

 

Ngày hôm . Lục Triều Triều tiếng luyện tập của Lâu gia đ.á.n.h thức.

 

Ngáp dài, nha hầu hạ rửa mặt chải đầu.

 

Lâu Cẩm Đường ở thiện sảnh chờ nàng, Lục Triều Triều khẽ dừng : “Ngươi dậy sớm ?”

 

“Cẩm Đường vung kiếm một nghìn .” Nàng khoa tay múa chân bằng thanh đoản kiếm của .

 

Luyện tập một ngày, nàng phát hiện lực lượng của dường như tăng lên nhiều. Không là ảo giác .

 

Lục Triều Triều u u thở dài, nha đầu , cần cù như Tinh Hồi . là một kẻ si kiếm.

 

Năm đó Tinh Hồi dùng ba ngày luyện kiếm khí, nàng thể tốn bao lâu đây? Lục Triều Triều chút tò mò.

 

“Ngươi xem tỷ thí cá cược của Lâu gia ?”

 

“Hai ngày nữa là đại tỷ võ Lâu gia, là trận chiến tranh giành gia chủ giữa phụ Lâu Vân Tranh và bàng hệ Lâu Tự Ngôn.”

 

“À , cũng đăng ký tham gia trường sơ cấp. còn học kiếm thuật, chỉ là qua loa, quen kiếm đạo thôi.”

 

Lâu Cẩm Đường chút ngượng ngùng: “Đây vẫn là đầu tiên trận đó.”

 

“Chỉ mong đừng thua quá t.h.ả.m hại.”

 

Lục Triều Triều đột nhiên nhe răng . Kiếm thuật đích dạy, thể thua t.h.ả.m hại ? Đùa !

 

Lão tổ kiếm đạo thể mất mặt như ! Chư thần khắp trời đều sẽ nhạo cho!

 

“Gia chủ giới hạn tuổi tác ?”

 

Lâu Cẩm Đường ngẩn : “Giới hạn quá bốn mươi tuổi.”

 

Giới hạn ? Có thể giới hạn nào chứ? Dù thì gia chủ trẻ nhất cũng hai mươi hai tuổi, đó là thiên tài trong thiên tài .

 

Lục Triều Triều liếc Lâu Cẩm Đường đang một lòng khán giả. Gia chủ bảy tuổi? Vẫn… thôi, cũng tính là quá đáng!

 

thì khi Lục Triều Triều bảy tuổi, một đơn đấu tu chân giới, đ.á.n.h cho bao nhiêu lão tổ tông thét!

 

Hầu hết các tông môn đều dựng một tấm bia đá: Lục Triều Triều và chó, .

 

 

Loading...