Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 357:--- Hướng dẫn của Kiếm Đạo lão tổ ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 13:33:23
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Triều Triều cổng lớn nhà Lâu. Nàng đập cửa khiến nó kêu ầm ầm.

 

"Ngươi trộm cái gì của nhà Minh thế? Minh đại nhân đến đứt ruột gan, suýt ngất xỉu." Tạ Ngọc Chu tò mò liếc túi nàng.

 

Lục Triều Triều hì hì: "Cái thể gọi là trộm chứ?"

 

"Là nó tự theo , đúng , Chích Chích?" Tiểu gia hỏa từ trong túi móc một con chim nhỏ bằng bàn tay.

 

Thân chim nhỏ lông xù xì, bụng tròn xoe, đôi mắt tròn xoe Lục Triều Triều đầy vẻ thiết.

 

"Thật béo quá mất…" Tạ Ngọc Chu khỏi lẩm bẩm.

 

"Chim mập nhỏ, ngươi sợ nàng đói bụng lúc nào đó sẽ nướng ngươi ăn ? Lại dám theo nàng ư?" Tạ Ngọc Chu giả vờ hung dữ dọa Chích Chích nhỏ.

 

Lục Triều Triều thản nhiên : "Ta đặt hồn của Huyền Điểu trong đó ."

 

Rầm.

 

Tạ Ngọc Chu hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống đất nhận .

 

"Huyền Điểu lão tổ, sai , Ngọc Chu miệng mồm , xin ngài cứ xem Ngọc Chu như khí mà tha cho ."

 

Nói xong mới cẩn thận bò dậy.

 

Ngươi thật sự dám thế !! Trộm cả lão tổ tông nhà ! Thảo nào Minh Hiền t.h.ả.m thương đến .

 

"Huyền Điểu lão tổ đồng ý theo ngươi chứ? Hơn nữa, huyết thống Huyền Điểu cao quý, nó sẽ cam lòng ở trong con chim mập nhỏ ư?"

 

Lục Triều Triều tùy tiện móc một nắm Linh mễ, Chích Chích nhỏ ăn đến mức chẳng thèm ngẩng đầu lên.

 

"Không nữa, lẽ là đối với nhất kiến như cố chăng." Kẻ từng học cuối cùng cũng học vài từ.

 

Cho ăn Linh mễ xong, cho uống vài ngụm Linh tuyền, khiến Chích Chích nhỏ no đến bụng tròn xoe.

 

Tạ Ngọc Chu nhỏ giọng : "Trông chẳng giống trộm chút nào, mà giống ngươi lừa gạt mất ."

 

Trời ạ, ngươi sẽ đến nhà ai là lừa gạt cả tổ tông nhà đó chứ?

 

Tiểu tư nhà Lâu mở cửa, hiển nhiên báo .

 

"Lão gia đang ở trường đấu võ, xin mời Chiêu Dương công chúa đợi lát." Môn phòng nhà Lâu trông vẻ đều chút quyền cước.

 

"Trường đấu võ? Ta thể xem ?"

 

Môn phòng sững sờ.

 

"Trường đấu võ là những đại trượng phu đang luyện võ, cẩn thận kẻo công chúa thương." Vị công chúa trông chừng ba bốn tuổi, dáng vẻ mềm mại yếu ớt, chỉ sợ sẽ dọa mất.

 

"Ta sợ, dẫn đường ."

 

Môn phòng thấy cản , đành dẫn hai một ch.ó về phía trường đấu võ.

 

Nhà Lâu những năm nay dù thể triệu hồi Chiến thần, nhưng cũng ai thể lay chuyển địa vị của họ. Ai bảo họ canh giữ tuyến biên phòng Nam Quốc cơ chứ. Hơn nữa, nam nhi nhà Lâu ai nấy đều thần lực bẩm sinh, bách tính Nam Quốc kính trọng.

 

Chưa đến gần trường đấu võ, thể thấy tiếng bước chân đều đặn nặng nề, tựa hồ đại địa đang rung chuyển. Tiếng khẩu hiệu hùng tráng vang vọng điếc tai, toát lên vẻ uy nghiêm thể xem thường.

 

Ở chính giữa trường đấu võ, sừng sững một pho tượng.

 

Pho tượng tay cầm một thanh trường kiếm, hình cao lớn, lông mày khẽ rũ, tựa như đang nhắm mắt. Thân mặc giáp bạc, đeo nửa mặt nạ, khiến mà sinh lòng kính sợ.

 

"Đó là Chiến thần Tinh Hồi mà nhà Lâu thờ phụng."

 

"Chiến thần Tinh Hồi lâu giáng linh, khi ngài giáng linh, thần tượng sẽ mở mắt. Sau đó sẽ diễn luyện công pháp cho nhà Lâu, nhà Lâu sẽ hưởng lợi vô cùng."

 

Trong trường, Lâu đại nhân hai tay chắp lưng, tuần tra khắp nơi.

 

Đang nghiêm nghị hô lớn: "Lại nữa!"

 

Người đàn ông ngã xuống đất chợt dậy, gân xanh nổi lên, tay cầm trường kiếm: "Lại nữa!"

 

Mũi kiếm lóe lên hàn quang, Lục Triều Triều chỉ cảm thấy, chiêu kiếm chút quen mắt.

 

Lâu tướng quân thấy Lục Triều Triều đến gần, lông mày nhíu chặt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-357-huong-dan-cua-kiem-dao-lao-to.html.]

"Ngươi dẫn quý khách đến trường võ? Còn mau mời ngoài!"

 

"Đao kiếm mắt, nếu tiểu công chúa thương thì đây?"

 

Môn phòng vẻ mặt bất đắc dĩ: "Tiểu công chúa cố chấp đến, nô tài cản ."

 

Lâu tướng quân phất tay, môn phòng lặng lẽ lui xuống.

 

"Chiêu Dương công chúa, đây nơi ngài nên đến. Hay là, để Vân Tranh dẫn ngài … ngắm hoa, dạo chơi ngắm chim…" Lâu tướng quân liếc Lục Triều Triều, tiểu nha đầu còn cao bằng chân y.

 

Đừng nàng sợ mất. Minh Hiền tuy bảo y đối xử với Lục Triều Triều, nhưng y một lão võ tướng, mà dỗ trẻ con chứ? Hơn nữa, các cô gái nhà Lâu đều nuôi dạy thành bậc nữ trung hào kiệt, như vẻ yếu đuối, mỏng manh như nụ hoa thế .

 

Trên vai Lục Triều Triều đậu một con chim mập nhỏ.

 

"Dạo chơi ngắm chim gì chứ, nàng dạo chơi với tổ tông nhà …" Tạ Ngọc Chu nhỏ giọng lẩm bẩm.

 

Lâu Vân Tranh là trưởng tử, làn da màu đồng hun, mồ hôi rơi từng giọt lớn.

 

Y lau một vệt mồ hôi: "Thưa cha, Cẩm Đường tuổi tác ngang với công chúa, hãy để Cẩm Đường cùng công chúa ."

 

"Con trai nào đối đãi với tiểu cô nương."

 

"Sắp tới tộc đại tỷ, con trai luyện thêm một nữa."

 

Huống hồ, tiểu nha đầu trông yếu ớt thế . Trông mềm mại đáng yêu, y chuyện còn dám lớn tiếng, sợ nàng giật .

 

Lâu tướng quân chỉ cảm thấy tiểu khách quý khó tiếp đãi, đành chấp thuận.

 

"Đường nhi, tiểu công chúa giống các tỷ trong phủ , nuôi dưỡng thô kệch. Con tiếp đãi thật …"

 

"Dạ."

 

Tiểu cô nương chừng sáu bảy tuổi, ăn mặc vô cùng gọn gàng, trong tay xách một thanh kiếm nhỏ sứt mẻ.

 

"Ta thể gọi là Chiêu Dương ?" Đường nhi Lục Triều Triều, tủm tỉm hỏi.

 

Lục Triều Triều chuyện mềm mại ngọt ngào, rộ lên giống như búp bê tranh Tết .

Mèo Dịch Truyện

 

"Đường tỷ tỷ, đương nhiên thể ."

 

"Đường tỷ tỷ cũng múa kiếm ?" Tiểu Triều Triều vẻ mặt hiếu kỳ.

 

Tiểu Cẩm Đường cầm thanh kiếm nhỏ sứt mẻ ngoài, hai Tạ Ngọc Chu lẽo đẽo theo .

 

Giờ phút , nhà Lâu vẫn nhận sự nghiêm trọng của sự việc.

 

Tiểu Cẩm Đường mang theo vài phần khí: "Ta giỏi lắm … trong tộc mỗi năm đều tỷ thí, nhưng còn lên đài tỷ võ nữa." Tiểu Cẩm Đường chút thất vọng.

 

"Giấc mộng lớn nhất của mỗi nhà Lâu, chính là thể Chiến thần Tinh Hồi chỉ điểm một . Chỉ đáng tiếc, Chiến thần lâu giáng linh. Chiêu 'Vạn Kiếm Quy Tông' , càng là bí mật bất truyền của ngài. Cả đời , nếu thể thấy một , c.h.ế.t cũng đáng."

 

Lục Triều Triều sững sờ. Vạn Kiếm Quy Tông ?

 

Lần thấy Vạn Kiếm Quy Tông là khi nào? Là lúc Lục Triều Triều hiến tế!

 

Năm xưa tam giới chấn động, Thiên Đạo bất , Lục Triều Triều lấy tế trời.

 

Tinh Hồi tay cầm trường kiếm, chắp tay giữa trời đất. Chiêu Vạn Kiếm Quy Tông của ngài, thể cứu sư phụ, trơ mắt sư phụ mắt thần hồn tan nát, tiêu tán tam giới.

 

Lục Triều Triều từ trong vườn bẻ một cành cây: "Đường tỷ tỷ, Triều Triều dạy tỷ thế nào? Nhất định thể đ.á.n.h cho bọn họ rạp hết!"

 

Lâu Cẩm Đường ngẩn , đó bật , đến suýt rơi nước mắt.

 

"Chiêu Dương , thật đáng yêu!!" Nàng khẽ véo má Triều Triều, mềm mịn, cực kỳ đáng yêu.

 

"Muội mới ba tuổi rưỡi, chắc còn cao bằng thanh kiếm nữa."

 

"Muội nào hiểu kiếm thuật chứ?"

 

Cẩm Đường ý kỳ thị, nàng chỉ thấy buồn . Tổ phụ nàng là đại tướng quân, kiếm thuật luyện đến cực hạn, còn dám thể đ.á.n.h bại cả nhà.

 

"Ta hiểu kiếm thuật gì, nhưng từng dạy một tử. Cũng… tạm thôi."

 

Lục Triều Triều gãi gãi đầu, Tinh Hồi… tư chất bình thường, may mà chịu khó, cũng tạm thôi nhỉ? Cũng vài phần chân truyền của nàng.

 

 

Loading...