Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 356:--- Trộm Tổ Tông ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 13:33:22
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Triều Triều giấc ngủ cực kỳ say. Mặt trời lên cao ba sào mới thức dậy. Chỉ đôi mắt sưng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo phúng phính trông đặc biệt nổi bật. Hơn nửa năm trôi qua, đầu mọc một lớp tóc ngắn, thị nữ Minh gia vắt óc nghĩ cách búi cho nàng một búi tóc nhỏ.

 

Minh Lãng và Minh Trúc đích chờ đợi cửa, thấy nàng thức dậy liền thấp giọng : “Phòng ăn chuẩn xong bữa sáng, món vị Bắc Chiêu, còn món vị Nam Quốc. Mời ngài tùy ý chọn lựa…” Minh Lãng rửa mặt cho nàng, Minh Trúc lau tay cho nàng.

 

“Dùng xong bữa sáng, e rằng một việc phiền ngài.” Minh Lãng lộ vẻ khó xử.

 

“Hạt giống mà Thần Sinh Mệnh ban tặng đêm qua, Minh gia để gieo trồng, mong ngài giúp đỡ…” Minh gia cực kỳ coi trọng hạt giống đó, các tộc lão nghiên cứu cả đêm cũng dám động thủ.

 

Lục Triều Triều mắt sáng lên: “Ngươi hãy đến Sứ quán Bắc Chiêu mời công tử Lý Tư Tề.”

 

“Chàng trồng gì cũng sống .”

 

Nhớ đêm qua Nhàn Đình , hôm nay thể thấy mặt trời, nghĩ bụng, mắt của Lý Tư Tề hẳn là bình thường trở nhỉ?

 

Lý Tư Tề là phàm nhân, mắt vẫn thể cứu .

 

Nhàn Đình là thần linh, bây giờ?

 

Lục Triều Triều lắc lắc đầu, nghĩ nữa. Nàng lớn thật nhanh, ăn thật ngoan, chỗ dựa cho bảy tử.

 

“Minh Trúc, ngươi đích chạy một chuyến, mời Lý công tử đến nhà một .”

 

“Dạ.” Minh Trúc mỉm đáp lời.

 

Đêm qua, cả thành đều xem trò của Minh gia, chờ đợi Minh gia diệt vong. Ai thể ngờ, mặt trời mọc, đón chào là sự tái sinh? Các thế gia lớn đều đang dò la tin tức, nhưng Minh gia miệng kín như bưng, nhất quyết tiết lộ một chút tin tức nào. Đêm qua, các thế gia lớn bao vây Minh gia. Minh gia nhớ thù đấy. Dứt khoát để tiểu tổ tông thu thập bọn họ một .

 

“Minh bá bá ?”

 

Minh Lãng khẽ nhếch mép: “Phụ cung . Dù cũng vì tiểu tổ tông nhà mà mưu tính tiền đồ.”

 

Mèo Dịch Truyện

Giờ khắc , trong cung.

 

“Có việc thì tấu, việc thì bãi triều.” Sau khi thái giám cao giọng xướng.

 

Minh Hiền lập tức quỳ điện: “Bệ hạ, thần việc tấu.”

 

Trong mắt lão hoàng đế tràn đầy sự dò xét, đêm qua, ai Minh gia xảy chuyện gì. Lão thất phu , miệng kín đáo lắm. Hành sự cũng thần thần bí bí. Trời sáng ngang qua đông tây thành, thu thập đủ loại đồ ăn vặt và thực phẩm, hệt như phát điên.

 

“Bệ hạ, hôm qua Chiêu Dương công chúa đến phủ, đối với thần khuyên nhủ bằng tình, động bằng lý, đề nghị việc lập Tây cung Hoàng hậu. Thần ý kiến.”

 

Lão hoàng đế thẳng , Nam Phượng Vũ đang giám quốc khẽ nhíu mày đầy vẻ khinh thường. Lão hoàng đế khỏi lắc đầu, Minh gia thể đồng ý lập Tây cung Hoàng hậu chứ? Hứa Thời Vân ở Nam Quốc chỗ dựa, căn cơ, Minh gia tuyệt đối sẽ đồng ý!

 

“Chiêu Dương ba tuổi rưỡi, mẫu nàng nuông chiều thành thói, thêm phiền toái cho ái khanh .” Lão hoàng đế phất tay, chỉ thấy Lục Triều Triều hồ đồ.

 

“Trẻ nhỏ hiểu chuyện, e là kẻ hữu tâm dẫn dắt mà ?” Nam Phượng Vũ ý khác.

 

Minh Hiền dập đầu xuống đất kêu vang: “Bệ hạ hiểu lầm , hiểu lầm ạ.”

 

“Thần cực kỳ tán thành việc lập Tây cung Hoàng hậu!”

 

“Ninh phu nhân phẩm hạnh cao khiết, ơn cứu mạng Bệ hạ, Tây cung Hoàng hậu chính là lòng mong mỏi của muôn dân!”

 

“Thần, kính mong Bệ hạ lập Ninh phu nhân Tây cung Hoàng hậu, đây chính là tấm gương cho nữ giới thiên hạ!” Minh Hiền quỳ đất, chịu ngẩng đầu.

 

Cả triều đình tĩnh lặng. Các vị đại nhân mí mắt giật giật, ngươi đoạt xá đấy chứ??? Lục Triều Triều phủ một ngày tẩy não ngươi ? (Nàng rót cho loại mê hồn thang gì ?) Mọi thấy mặt đỏ tai hồng, một bộ dáng như vì Lục Triều Triều mà gan óc lấm đất, quả thực khiến rúng động.

 

Lễ truyền ngôi của lão hoàng đế sắp đến, gây thêm sự việc. Người liếc Minh Hiền, trầm giọng : “Lập song Hoàng hậu, chính là đại sự của Nam Quốc, cần trưng cầu ý kiến của thể triều thần. Minh ái khanh, việc hãy bàn bạc .”

 

“Dạ.” Minh Hiền dậy, ung dung tự tại sang một bên.

 

Sau khi bãi triều.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-356-trom-to-tong.html.]

“Minh đại nhân , hôm qua các ngài triệu hồi chân của Nhàn Đình thượng thần ?”

 

“Minh đại nhân, ngài bí quyết gì chăng? Mong Minh đại nhân tiết lộ một hai, Lâu gia chúng nguyện vì ngài mà gan óc lấm đất, từ nan.” Lâu đại nhân theo Minh Hiền, tộc họ tin thờ Chiến thần Tinh Hồi, nhưng Tinh Hồi sớm chấp nhận việc triệu thần. Lâu gia ngấm ngầm bài xích ngoài các thế gia. Nếu dựa sự cứng rắn của bản , e rằng sớm tước bỏ vị trí thần thị.

 

Minh Hiền liếc Lâu đại nhân, Lâu gia tin thờ chiến thần, sùng bái võ lực, xưa nay thèm đồng lõa với Tô gia.

 

“Hai ngày nay, Chiêu Dương công chúa e rằng sẽ đến nhà ngươi để ‘giảng đạo lý’. Ngươi cần chăm sóc thật mới …” Minh Hiền từng chữ từng chữ , đối với lão bạn cũ rốt cuộc cũng chút mềm lòng.

 

Lâu đại nhân sững sờ? Ta với ngươi chuyện triệu thần, ngươi với chuyện đứa trẻ ba tuổi rưỡi?

 

“Ấy, , Minh đại nhân…”

 

“Không rảnh rỗi chuyện với Lâu đại nhân, lão phu bận rộn về chăm sóc tiểu tổ tông…” Nói xong, Minh Hiền liền vội vã rời .

 

Lâu đại nhân như hòa thượng cao hai trượng mà sờ thấy đầu. Tiểu tổ tông? Rốt cuộc là tiểu tổ tông nào?

 

Minh đại nhân triều đình một bộ mặt cương trực bất a, khi về phủ thì mặt mày nếp nhăn.

 

“Hạt giống thần thụ thể xuống đất ?” Minh Hiền vội vàng hỏi.

 

“Đang đào hố, sắp gieo trồng ạ.”

 

Minh Hiền vội vàng chạy về phía cấm địa. Đêm qua các trưởng lão Minh gia thức trắng đêm, thương nghị một đêm, cuối cùng quyết định trồng thần thụ trong cấm địa.

 

Khi Minh Hiền vội vã trở về, Minh Trúc và Minh Lãng đang đào một cái hố nhỏ. Liền thấy Lục Triều Triều tiện tay từ trong túi lấy hai viên cực phẩm linh thạch, khiến mí mắt bọn họ giật liên hồi.

 

“Chôn linh thạch xuống đất, sẽ giúp thần thụ hấp thu.”

 

Lý Tư Tề hai tay nâng niu hạt giống, chỉ cảm thấy hạt giống trong tay giống như một sinh vật sống, tư tưởng của riêng nó, suy nghĩ của riêng nó. Hắn một khoảnh khắc, dường như cảm thấy chính là hạt giống thần thụ. Hắn đặt hạt giống hố đất, dùng bùn đất che , rắc một lớp linh thủy.

 

Trước mặt , một chiếc lá non nhỏ xíu chui xuyên qua đất, phiêu diêu trong gió.

 

“Sống sống !!”

 

“Thần thụ sống !” Đệ tử Minh gia hò reo mừng rỡ.

 

Lý Tư Tề cũng tươi rạng rỡ, đưa tay khẽ vuốt đôi mắt, đôi mắt trong veo, ngẩng đầu nàng, lặng lẽ .

 

“Đa tạ Chiêu Dương công chúa, ngài quả thực là đại ân nhân của Minh gia.”

 

“Đa tạ Lý công tử.”

 

Mọi đối với Lục Triều Triều thật lòng dập một cái đầu vang dội.

 

Minh Lãng kéo Tạ Ngọc Chu góc: “Ngốc tử, ngươi sang một bên .”

 

“Hừ.” Tạ Ngọc Chu khoanh tay, đầy vẻ phục.

 

“Linh trĩ trong chuồng ăn hết ?” Lục Triều Triều quan tâm hỏi.

 

“Vẫn còn hai con.”

 

Lục Triều Triều “ồ” một tiếng: “Ăn xong hai con sẽ Lâu gia chuyện .”

 

Mãi đến bữa trưa, Lục Triều Triều mới đeo chiếc túi nhỏ lên lưng. Minh Hiền trong lòng nỡ, đang định rơi lệ. Liền thấy trong chiếc túi nhỏ của nàng truyền đến tiếng “chíp chíp”, dường như thứ gì đó đang nhúc nhích bên trong túi.

 

Lục Triều Triều bỗng nhiên đầu , ôm chặt chiếc túi nhanh chóng chạy trốn. Minh Hiền mí mắt giật giật.

 

“Mau, mau, mau đến cấm địa xem Huyền Điểu lão tổ còn ở đó !”

 

Minh Trúc nước mắt lưng tròng chạy , mặt đầy bi thương lớn tiếng kêu: “Tiểu tổ tông trộm lão tổ tông !!”

 

 

Loading...