Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 355:--- Mau chóng trưởng thành ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 13:33:21
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong phòng. Lục Triều Triều mắt đẫm lệ Hiên Đình. Hiên Đình vẫn nàng bằng đôi mắt tràn đầy ý , chẳng chút dấu hiệu mù lòa nào.
“Triều Triều, giờ thể ở lâu. Nàng thể sống , Hiên Đình vui.” Giọng y thanh thoát, tựa như mang theo vài phần cảm khái.
Mèo Dịch Truyện
Lục Triều Triều với giọng đầy ý : “Hừ, là , hôm nay đồng ý.” Giọng nàng kiêu căng, tràn đầy ý .
Thế nhưng nước mắt vẫn tiếng động rơi xuống, từng giọt, từng giọt.
Kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo.
Hiên Đình thể thấy.
Nếu Hiên Đình thấy nàng , y nhất định sẽ bình thản đến thế.
“Minh gia vì triệu hoán ngươi? Không lừa !” Lục Triều Triều nghiêm giọng, vành mắt đỏ hoe.
“Năm đó để nàng sống , Thần giới nhiều việc chồng chất, khó tránh khỏi bận rộn đôi chút.” Hiên Đình khí định thần nhàn, tựa hồ chẳng gì khác lạ.
Lục Triều Triều chớp mắt y, nỡ rời tầm mắt.
Nàng vẫn nhớ đầu gặp Hiên Đình.
Khi y dối sẽ đỏ mặt, ánh mắt run rẩy, dám thẳng mắt nàng. Còn giờ đây, y thể dối mà mặt đổi sắc.
Lục Triều Triều khi xong, giọng nghèn nghẹn, cúi đầu thấp xuống: “Hiên Đình, đừng lừa .”
Thân hình Hiên Đình khựng , nắm đ.ấ.m tay áo khẽ siết chặt.
Lục Triều Triều y thật sâu, thiếu niên từng trốn trong chăn nức nở, nay là thần linh che chở một phương.
“Hiên Đình từng lừa Sư phụ.”
Hiên Đình khụy gối xuống, nhẹ nhàng xoa đầu Lục Triều Triều.
Chợt y chạm khuôn mặt đầy nước mắt của Lục Triều Triều, trái tim Hiên Đình run lên, suýt nữa bật ngay tại chỗ.
Giọng Hiên Đình trầm thấp: “Sư phụ, mau mau trưởng thành .”
“Cả đời tử mong cầu, chỉ nguyện Sư phụ thể bình an lớn khôn.”
“Còn về hóa của tử, kỳ thực y thành nhiệm vụ . Nếu nàng nỡ, sẽ để y ở nhân gian bầu bạn cùng nàng. Ngày mai, y sẽ thể thấy ánh bình minh.” Hiên Đình nhẹ nhàng lau nước mắt của nàng, dịu dàng vô cùng.
Thuở ban đầu để che giấu tung tích của Sư phụ, mỗi tách một sợi thần hồn, che giấu khí tức của Sư phụ.
Cùng giáng sinh quanh nàng.
Vừa thể mượn đôi mắt của họ, tùy thời cảm nhận Sư phụ.
Một đôi mắt phàm nhân, y vẫn thể tìm cách giải quyết .
Lục Triều Triều hỏi, còn ngươi?
Mắt của ngươi thì ?
“Đừng lo lắng, đừng sợ hãi, Sư phụ của chúng , dũng mãnh tiến lên!” Vừa dứt lời, hình y trở nên trong suốt, từng chút một tiêu tán giữa đất trời.
Lục Triều Triều thất hồn lạc phách mặt đất.
“Các ngươi đang giấu chuyện gì?”
“Rốt cuộc đang giấu chuyện gì ?”
“Thần thị thể triệu thần, tín đồ thể cầu thần linh phù hộ, thần cách của các ngươi cũng đang dần tiêu biến…”
“Các ngươi ở Thần giới, xảy chuyện gì?”
Lục Triều Triều lòng nặng trĩu, nàng cánh tay nhỏ bé và đôi chân ngắn ngủn của .
Nàng thể cảm nhận rằng cùng với sự trưởng thành của , nàng đang trở nên mạnh hơn.
Mạnh hơn cả đây.
Trên nàng bây giờ một loại sức mạnh thể rõ, tựa như…
Quy tắc thiên địa.
Lục Triều Triều nức nở một lúc lâu, mới vụng về bò dậy: “Ta lên đó xem , Triều Triều xem …”
Tiểu gia hỏa tự an ủi , lau nước mắt.
Một bóng hình hư ảo dần trở nên ngưng thực.
Thiếu niên lặng lẽ bên cạnh nàng, đưa ống tay áo cho nàng.
Lục Triều Triều hai lời, ôm lấy ống tay áo của y liền xì mũi, lau đến vành mắt đỏ hoe, chóp mũi đỏ bừng.
“Ta thể lên đó xem ?” Lục Triều Triều mắt đỏ hoe hỏi y.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-355-mau-chong-truong-thanh.html.]
Giọng thiếu niên thanh lạnh: “Khi Tam giới sụp đổ, xương cốt của nàng hóa thành sơn xuyên, m.á.u huyết hóa thành sông ngòi, đôi mắt hóa thành nhật nguyệt luân phiên… Tất cả của nàng đều hiến tế cho mảnh đất .”
“Thần giới cho phép nàng phục sinh.” Bởi vì một khi nàng phục sinh, sẽ vượt chúng sinh, vượt thần linh, trở thành…
Câu , thiếu niên nuốt trong.
“Sự trọng sinh của nàng, là kết quả nỗ lực nghìn năm của bảy tử. Nàng mới ba tuổi rưỡi thôi…” Giọng y tựa như chứa một tiếng thở dài.
“Đừng lên Thượng giới, nàng của hiện tại, thể chống bộ Thần giới.”
“Nếu nàng hiện , nỗ lực nghìn năm của họ, sẽ đổ sông đổ biển.” Trừ phi, một ngày, nàng thể lật đổ bộ Thần giới!
Lục Triều Triều ôm đầu gối, tiểu gia hỏa trông đặc biệt đáng thương.
“Việc phục sinh, bại lộ đúng ?”
“Họ giam cầm đúng ? Chỉ mới thể triệu hồi họ hạ giới, đúng ?”
Ba câu hỏi liên tiếp, Thiên Đạo trầm mặc .
“Thần giới đang tìm kiếm tung tích của đúng …”
“Có , họ sẽ tìm nàng.”
“Vậy còn ngươi? Ta triệu thần, ngươi mấy che giấu khí tức, ngươi là Thiên Đạo, Đại Đạo chí công, Thiên Đạo vô tư. Ngươi che giấu giúp , vì lý do gì?”
Thiên Đạo dần dần tiêu tán, chỉ còn vài phần dư âm bên tai: “Bởi vì chí công.” Bởi vì chí công, bởi vì bất bình nàng.
Lục Triều Triều hít sâu một , lau khô nước mắt, mới đẩy cửa .
Minh Hiền và những khác lén lút trong phòng.
“Đi .” Giọng Lục Triều Triều trầm buồn, trông vẻ vui.
Minh Hiền đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, bước tới : “Tiểu tổ tông, hôm nay vất vả , mau mau nghỉ ngơi .”
“Đừng bộ, để bế, bế .” Minh Hiền, một trọng thần đương triều, giờ đây hạ nịnh nọt bế nàng.
39_Lục Triều Triều tâm trạng , gục vai y lơ mơ buồn ngủ.
Ngay cả Tạ Ngọc Chu cũng hưởng vài phần đãi ngộ . Minh Lãng cẩn thận hỏi Tạ Ngọc Chu: “Ngọc Chu tiểu ca, mấy chuyện hỏi ngươi, ngươi xem rảnh ?”
Tạ Ngọc Chu mũm mĩm, cằm hất lên: “Đói .”
Minh Lãng lập tức phất tay lệnh: “Còn mau dọn bữa khuya cho tiểu tổ tông và Ngọc Chu tiểu ca!”
Đuôi Tạ Ngọc Chu suýt nữa thì vểnh lên.
Phụ vương , nhi tử tiền đồ đây.
Thế mà Thần Thị Nam Quốc đối đãi như thượng khách, phụ vương , bằng . Minh Lãng thấy y ăn uống thoải mái, còn hạ gắp thức ăn, dỗ dành y vui vẻ.
Cho đến khi Tạ Ngọc Chu ợ một tiếng, đặt đũa xuống, Minh Lãng mới nghiêm túc .
“Trước đây Minh Lãng nếu điều gì chu đáo, hoặc mạo phạm tiểu ca, mong Ngọc Chu tiểu ca rộng lòng bỏ qua.”
Tạ Ngọc Chu phất tay: “Rộng lòng, rộng lòng.”
Ngay đó, Minh Lãng cho lui .
“Chai Bàn Đào tửu đó, bùa Tăng Thọ đó, cực phẩm Linh Thạch đó, do cao nhân ẩn thế nào tặng đúng ?”
“Minh gia mắt tròng, suýt nữa vô lễ với tiểu tổ tông. Thật đáng tội.”
“Vậy ngươi, lai lịch của tiểu công chúa ?”
Tạ Ngọc Chu trầm ngâm chốc lát, nghiêm túc suy nghĩ, y hạ giọng: “Lại gần đây.”
Minh Lãng nghiêm túc và trịnh trọng gần, thậm chí còn tách một sợi linh thức, sợ ngoài dò xét.
“Ngươi Cửu Tiêu Đại Đế ?” Tạ Ngọc Chu thần sắc nghiêm túc.
Minh Lãng lắc đầu.
“Ngươi Quảng Từ Thiên Tôn ?”
Minh Lãng lắc đầu.
Tạ Ngọc Chu vẻ cao thâm, gật đầu: “Đều liên quan đến nàng.”
Minh Lãng???!!! Ngạc nhiên y.
Tạ Ngọc Chu lườm một cái: “Ngươi hỏi ? Sao ngươi dám chứ? Nàng còn coi như kẻ ngốc đây !!”
(Xin , tối qua hệ thống gặp sự cố, mới đến một giờ sáng vẫn đăng nhập . Chiều nay sẽ thêm ba chương bù , moah moah)