Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 350:--- Giả Khách Khí ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 10:42:31
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Triều Triều, trời về chiều, chi bằng mai hãy đến?” Vân Nương chút bất lực. Xe ngựa ngang qua Minh gia, Triều Triều liền nũng đòi xuống xe. Tiểu gia hỏa vác cái túi nhỏ lưng, chẳng thèm để ý mà phất phất tay: “Nương , nương , Minh bá bá hoan nghênh con ghé chơi bất cứ lúc nào mà.”

 

Vân Nương: Người chỉ là khách khí thôi…

 

Tạ Ngọc Chu mắt trông mong theo phía : “Con sẽ chăm sóc Chiêu Dương , phụ vương cứ yên tâm.”

 

Minh đại nhân tin vội vàng chạy đến cổng chính, trong lòng cũng kinh ngạc một lát, lời khách khí của , Chiêu Dương công chúa coi là thật. đối phương mới chỉ ba tuổi rưỡi, coi là thật cũng là lẽ thường.

 

“Chẳng hề gì, chẳng hề gì, Chiêu Dương công chúa đến phủ chơi đùa, là phúc khí của Minh gia.”

 

“Lãng nhi, mau mở chính môn.”

 

Vân Nương thể yên tâm để nàng ở Minh gia một . Nam Quốc đối với nàng mà chính là long đàm hổ huyệt, nếu để Triều Triều ở Minh gia, e rằng nàng đêm cũng khó lòng chợp mắt.

 

“Nương, nhà Minh thúc thúc Huyền Điểu, Triều Triều bao giờ thấy Huyền Điểu . Nương cứ để Triều Triều ở hai ngày ? Được ? Nương ơi, van nài nương đó nha…” Tiểu gia hỏa ôm lấy đùi Vân Nương, nũng dỗ dành.

Mèo Dịch Truyện

 

【Triều Triều nóng lòng gặp mấy đồ bất tài của …】

 

Vân Nương sững sờ.

 

Nhớ chuyện cũ của tiểu gia hỏa, khỏi khẽ thở dài một tiếng.

 

“Thôi , đành quấy rầy Minh đại nhân mấy ngày . Triều Triều còn tính trẻ con, chắc sẽ phiền phủ thượng …” Vân Nương chút áy náy.

 

Minh đại nhân xua tay liên tục: “Chiêu Dương công chúa ngây thơ hồn nhiên, ngoan ngoãn đáng yêu, phiền phức, phiền phức chút nào. Nếu như thích, cứ ở thêm mấy ngày.”

 

Nói xong, nhà Minh gia liền đón Lục Triều Triều cửa. Hứa thị để mấy thị vệ công phu cực cho Triều Triều, lúc mới miễn cưỡng rời .

 

Minh Hiền đích đón Lục Triều Triều nhà, Tạ Ngọc Chu như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo .

 

“Oa, một cái cây lớn thật là lớn nha…” Tạ Ngọc Chu thấy cây đại thụ trong sân Minh gia, khỏi kinh ngạc thốt lên.

 

Minh Hiền khóe mắt cong, vẻ mặt tràn đầy kính trọng: “Minh gia tin thờ Sinh Mệnh Chi Thần, cái cây chính là một cành nhỏ của Sinh Mệnh Chi Thụ thai nghén mà thành. Minh gia tốn ngàn năm để vun trồng.”

 

“Sinh Mệnh Chi Thần trông như thế nào ạ?” Tạ Ngọc Chu hiếu kỳ hỏi.

 

Minh Hiền lắc đầu: “Thần thị dám thẳng dung nhan chân thật của thần minh.”

 

Tạ Ngọc Chu lè lưỡi.

 

“Chiêu Dương , thật sự thể thuyết phục bọn họ ? Ta thấy bọn họ đều là một đám lão cổ hủ đó nha…” Tạ Ngọc Chu lắc lắc đầu.

 

Lục Triều Triều híp mắt lời nào. Lúc hai đang trong đại sảnh, Minh Lãng khéo bước bẩm báo. Vừa thấy Lục Triều Triều, liền giật , nàng đến Minh gia?

 

“Chiêu Dương công chúa đến phủ tạm trú, cần vẻ kinh ngạc.” Minh Hiền hạ giọng quát khẽ con trai.

 

“Vâng, phụ .”

 

Minh Hiền quan tâm hỏi: “Người triệu hoán bản thể thần minh tìm thấy ?” Lần Nhị trưởng lão Minh Thành dẫn tử phản bội rời nhà, may mắn bản thể Sinh Mệnh Chi Thần giáng lâm, ban thần lực, nếu , Minh gia ngày nay là một đĩa cát rời. E rằng sớm các thế gia khác thôn tính.

 

“Chưa ạ, nhi tử từng thăm dò, thần tích xuất hiện ở trong sa mạc. Cách Bắc Chiêu ngàn dặm, cũng tra dị thường nào.” Giọng điệu Minh Lãng lộ vẻ thất vọng. Người đó chính là hy vọng của Minh gia.

 

Minh Lãng giọng khẽ nghẹn ngào: “Phụ , Nhị trưởng lão dẫn tộc nhân phản bội rời khỏi Minh gia, nhất định một ngày, nhi tử sẽ Minh gia đòi công bằng!”

 

Minh Hiền xua tay: “Hôm nay đừng những chuyện .” Hắn hai vị khách nhỏ trong phòng.

 

“Cứ để Lãng nhi dẫn hai đứa xem khắp nơi … Minh mỗ hầu hạ lão tổ tông, xin cáo lui một bước.” Minh Hiền khẽ thở dài . Minh Lãng lúc mới cố nặn nụ để dẫn Lục Triều Triều cùng Tạ Ngọc Chu dạo trong phủ.

 

Minh gia chiếm diện tích cực rộng, thể thấy tổ tiên quả thực phát đạt.

 

“Minh gia sa sút .” Minh Lãng vẻ mặt buồn bã.

 

“Minh gia năm xưa, nhờ Sinh Mệnh Chi Thần ưu ái, hiển hách một thời. Giờ đây… thế hệ trẻ đều phản bội rời khỏi Minh gia.”

 

“May mắn Sinh Mệnh Chi Thần ban cho sức mạnh, nếu …”

 

“Đợi trở về Nam Quốc, Minh gia chia năm xẻ bảy .” Minh Lãng vẻ mặt cay đắng, Minh gia vẻ ngoài hào nhoáng, nhưng bên trong thần minh chống đỡ, đang ngàn cân treo sợi tóc.

 

“Ngươi , thần minh ban cho sức mạnh ?” Lục Triều Triều hiếu kỳ, lẽ nào ban ít quá ư??

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-350-gia-khach-khi.html.]

 

Minh Lãng khóe miệng khẽ : “Ngươi hiểu .”

 

“Cái đó chỉ thể giải quyết nhất thời, cội nguồn vẫn ở thần minh.”

 

Minh Lãng hít sâu một .

 

“Ở Nam Quốc, nếu liên tục nhiều năm triệu hoán thần minh, sẽ trục xuất khỏi Thần Thị Thế Gia. Năm nay, là cơ hội cuối cùng của Minh gia.” Minh Lãng vẻ mặt cực kỳ khó coi, đây cũng là lý do Nhị trưởng lão vội vàng tìm đường lui.

 

“Lần tiếp theo khi nào triệu thần?” Lục Triều Triều hiếu kỳ hỏi.

 

“Tháng . Đây là cơ hội cuối cùng của Minh gia.” Minh Lãng trong lòng nặng trĩu.

 

“Đó là tiếng gì ?” Tạ Ngọc Chu dựng đôi tai nhỏ lên hỏi.

 

Minh Lãng chăm chú lắng một lát, lông mày lộ một tia : “Là Linh Trĩ mà Minh gia nuôi dưỡng.”

 

“Tiếng kêu trong trẻo êm tai, Linh Trĩ lấy Linh Mễ Linh Thủy thức ăn, thịt tươi non mềm, là mỹ vị hiếm đời.”

 

“Lông vũ lấp lánh rực rỡ, từng dân gian lầm tưởng là phượng hoàng đó.”

 

Minh Lãng dẫn hai đến Linh Điểu Viên.

 

“Đại ca!” Tiểu thiếu niên thấy tiếng Minh Lãng vội vàng chạy .

 

“Đây là em trai ruột của , Minh Trúc, lớn hơn hai đứa vài tuổi.” Minh Lãng giới thiệu.

 

“Đây là Chiêu Dương công chúa, Ngọc Chu công tử.”

 

Tiểu thiếu niên mười một, mười hai tuổi, chào hỏi hai . Minh Lãng : “Đáng tiếc hôm nay Linh Trĩ sổ lồng , nếu còn thể g.i.ế.c hai con. Mời hai tiểu khách nếm thử…”

 

“Linh Trĩ khó bắt, sổ lồng thì…” Lời còn dứt, liền thấy Lục Triều Triều và Tạ Ngọc Chu lao Linh Điểu Viên.

 

Minh Lãng??????

 

Chờ chút, chỉ là khách khí thôi!!

 

Vừa mới khách khí xong…

 

Tạ Ngọc Chu tay trái một con Linh Trĩ, tay một con Linh Trĩ, ôm lòng.

 

Lục Triều Triều tay trái một con Linh Trĩ, tay một con Linh Trĩ, ôm lòng.

 

Vẻ mặt kinh ngạc hai Minh gia: “Chẳng khó bắt chút nào cả nha, cảm ơn Minh Lãng ca ca khoản đãi.”

 

“Hay là Triều Triều giúp các ngươi bắt thêm mấy con nữa nhé?” Lục Triều Triều ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngây thơ hai Minh gia. Hai há hốc mồm, cổ họng chẳng thốt một chữ nào.

 

Minh Lãng chỉ tự tát hai cái, ai bảo ngươi giả vờ khách khí, gặp kẻ ngây thơ thật chứ gì? Minh Lãng còn khó coi hơn cả : “Không cần, cần, đủ ăn .”

 

Minh Trúc mím môi trộm , đại ca chỉ giỏi khách khí ngoài miệng, thực keo kiệt bủn xỉn. Lần thì vạ chứ gì?

 

“Ta sẽ đưa chúng đến tiểu trù phòng, bảo họ dọn dẹp, buổi tối để Triều Triều nếm thử.”

 

“À , bên là cấm địa của tổ tông, gần.”

 

Bên ngoài rừng trúc, đặt một tấm bia đá cấm địa.

 

“Huyền Điểu lão tổ tính tình nóng nảy, ngay cả phụ cũng chẳng hài lòng Người.” Huyền Điểu lấy Linh Thạch thức ăn, nay Minh gia Linh Thạch, lão tổ ngày ngày đói bụng tự nhiên nóng nảy.

 

“Tất cả là do Minh gia bạc đãi lão tổ.”

 

“Nếu thể một viên cực phẩm Linh Thạch thì bao.”

 

“Một viên cực phẩm Linh Thạch, thể sánh bằng ngàn viên Linh Thạch bình thường.” Minh Lãng lắc đầu: “Từ khi sinh từng thấy cực phẩm Linh Thạch, cũng chỉ nghĩ thôi .”

 

Lục Triều Triều nghiêng đầu : “Món quà gặp mặt tặng các ngươi, mở xem ?”

 

“Có thời gian, mở xem nhé.”

 

 

Loading...