Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 349:--- Dùng tình cảm để thuyết phục, dùng lý lẽ để lay động ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 10:42:30
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Dì ơi, đây là những thứ Triều Triều tìm đó.” Nam Mộ Bạch khẽ khẩy: “Nam Quốc thiếu gì của ngon vật lạ, Bắc Chiêu các ngươi chẳng thứ gì lọt mắt .” Lời lớn tiếng hơn một chút, nhưng chỉ vài xung quanh mới thấy. Lúc Hoàng đế trở thượng tọa, cũng để tâm.
Lục Triều Triều bĩu môi, thì thôi.
“Các thúc thúc, bá bá, các vị ? Triều Triều vất vả lắm mới nhặt đó, lắm luôn…” Tiểu gia hỏa vắt óc suy nghĩ một từ. “Sáng rực rỡ, siêu cấp…” Ánh mắt đầy mong đợi các vị đại thần.
Tô đại nhân hề đầu, giả vờ như thấy. Thẩm gia, vốn giao hảo với Tô gia, cũng phất tay: “Công chúa tặng khác .” Đồ chơi trẻ con tặng, thể là thứ lành gì chứ?
Minh đại nhân thì trái , thấy tiểu cô nương sắp vì tức, liền : “Cho lão phu một hộp gấm . Đa tạ công chúa tặng lễ mắt…” Minh đại nhân trong lòng nghĩ, cũng tặng tiểu công chúa một món quà.
Nguyệt gia tín ngưỡng thần Tứ Quý Cam Đường, bản tính vốn ôn hòa, lúc liền : “Cho Nguyệt gia một cái , đa tạ tiểu công chúa.” Nguyệt đại nhân giữa đôi mày ẩn chứa vẻ u sầu nhàn nhạt, lão tổ của Nguyệt gia là một cây tiên thảo. hiện giờ thể triệu hồi thần linh, linh khí tưới tẩm, sắp khô héo.
Lục Triều Triều vui mừng đưa lên một cái. Những còn đều mà từ chối.
“Ngọc Thư, Ngọc Cầm, mau thu hộp gấm . Các thúc thúc, bá bá thích lắm…” Tiểu gia hỏa rầu rĩ cụp đầu xuống, trông vô cùng ủ rũ.
Mọi Bắc Chiêu dẫn hậu điện, cung nhân tiến lên dâng nước điểm tâm. Mãi đến khi tan triều, lão Hoàng đế mới cùng Hoàng hậu tới. Phía còn Nam Phượng Vũ và Nam Mộ Bạch.
Hoàng hậu lão Tô thị nét mặt chứa vài phần , trông như một lão nhân hiền từ.
“Ngươi chính là Vân Nương ? Mau dậy mau dậy, những năm lưu lạc bên ngoài, khổ cho ngươi .”
“Phụ hoàng ngươi nhớ ngươi nhiều năm, nay cuối cùng cũng thể đoàn tụ gia đình.” Hoàng hậu cầm khăn tay lau khóe mắt, dáng vẻ đầy lòng từ bi.
【Ha, màn trình diễn giả dối.】
Lục Triều Triều mặt mày ngoan ngoãn, nhưng trong lòng châm chọc cực kỳ hiểm hóc.
“Huyết mạch hoàng gia thể lẫn lộn, ngươi mang tín vật đến Nam Quốc ?” Lão Hoàng đế trầm ngâm một lát mới hỏi. “Tín vật thể xác minh phận của ngươi.” Hoàng hậu còn giải thích.
【Cầm , ngọc rồng là một khối đá vụn, cho ngươi cũng vô dụng.】
【Khối đá vụn còn dẫn động thiên địa dị tượng, mơ giữa ban ngày.】
Vân Nương từ thắt lưng lấy ngọc bội, trịnh trọng dâng lên. Hoàng đế để thái giám nhận, tự cầm lấy ngọc bội, trong mắt xẹt qua một tia cảm động.
Truyền quốc ngọc bội mất ba mươi sáu năm, cuối cùng trở về. Ba mươi sáu năm , y đêm ngủ yên, ăn vị, trằn trọc khó chợp mắt. Giờ đây, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng hạ xuống.
“Là Long Văn Bội.” Lão Hoàng đế khẽ thở dài.
“Năm xưa mất trí nhớ ngã xuống bờ sông, chỉ khối ngọc rồng . Sau đó, liền dùng ngọc sính lễ cưới Ninh Nương. Thoáng cái, hơn ba mươi năm .” Lão Hoàng đế chút cảm động. Ký ức năm xưa ở Đào Nguyên thôn, y vẫn còn nhớ rõ. Đó lẽ là đoạn tình cảm thuần khiết nhất của y. Đáng tiếc… Y bất do kỷ, chỉ thể để Ninh Nương chịu thiệt thòi.
Năm xưa, y tìm Ninh Nương. Muốn nàng giúp y tìm Long Văn Ngọc, nhưng nàng lập tức từ chối, thậm chí để con gái nhận . Hoàng đế nổi giận, liền lệnh giam lỏng nàng. Sợ nàng liên lạc với con gái, về Nam Quốc.
“Về cùng mẫu các ngươi nhiều hơn , chờ định tiệc nhận sẽ cho cung nhân thông báo các ngươi, nhất định cho các ngươi một danh phận.” Lão Hoàng đế nắm chặt Long Văn Bội trong tay.
“Triều Triều còn chuyện tâm sự với các thúc thúc, bá bá, và cả lão tổ tông của họ nữa.” Tiểu Triều Triều bĩu môi lầm bầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-349-dung-tinh-cam-de-thuyet-phuc-dung-ly-le-de-lay-dong.html.]
“Ngươi cứ , chỉ cần văn võ bá quan trong triều đồng ý, trẫm tự nhiên cũng sẽ đồng ý.” Hoàng đế thuận miệng đáp ứng.
“Nói chuyện gì?” Hoàng hậu hỏi.
Nam Phượng Vũ tủm tỉm : “Mẫu hậu, họ cầu cho Ninh phu nhân một vị trí song Hoàng hậu đó.”
Hoàng hậu bưng chén , mí mắt khẽ giật, khóe môi mang theo vài phần : “Ninh phu nhân cứu tính mạng Bệ hạ, cũng tương đương với việc cứu bộ Nam Quốc. Lại còn sinh hạ con gái cho Bệ hạ. Vị trí song Hoàng hậu đương nhiên là .”
“Thật , dù nhường ngôi cũng đáng giá.” “Chỉ cần Bệ hạ còn sống, cái gì cũng nguyện ý.” Hoàng hậu thở dài, giọng điệu như vẻ bất đắc dĩ.
Lão Hoàng đế lắc đầu: “Ngươi là Quốc mẫu của Nam Quốc, ai cũng thể lay chuyển địa vị của ngươi. Nếu nàng bản lĩnh, cứ việc tranh giành ngôi vị Tây Cung Hoàng hậu.”
“Văn võ bá quan trong triều chứng, nàng thể thương lượng thành công, đó là bản lĩnh của nàng .” Hoàng hậu xong chỉ , cũng để tâm. Mấy lão ngoan cố , ngày thường ai cũng nể mặt, liệu đồng ý cho Ninh thị song Hoàng hậu ? Nằm mơ !
“Triều Triều sẽ thấu tình đạt lý, nhất định thể lay động các thúc thúc, bá bá.” Lục Triều Triều híp mắt, nếu các triều thần Bắc Chiêu mặt ở đây, chắc hẳn run rẩy .
Mãi đến chiều, dùng xong tiệc tối, Hoàng đế mới : “Công chúa phủ còn vài ngày nữa là công, ngươi tạm thời đến Ninh phủ ở . Hãy ở cạnh mẫu các ngươi nhiều hơn, những năm nàng chịu nhiều khổ sở.”
Chờ rời , Nam Phượng Vũ mới đỡ Hoàng hậu về tẩm điện. Cửa tẩm điện đóng , nụ hiền từ của Hoàng hậu đột nhiên trầm xuống.
“May mà xử lý tiện tỳ đó từ sớm, nếu , nhất định sẽ thêm phiền phức cho chúng !” Trong mắt Hoàng hậu tràn ngập sát ý.
“Bản cung thấy, Bệ hạ đối với nàng vẫn còn vài phần tình nghĩa. Dù cũng trải qua một năm tháng ân ái hòa thuận.” “Tiện tỳ đó sinh quá đỗi xinh , trách nào khiến tơ tưởng!”
Nam Phượng Vũ vội vàng vỗ lưng mẫu hậu, giúp bình khí: “Mẫu hậu, nguôi giận . Đế vương bạc tình, phụ hoàng thể mấy phần chân tình chứ?”
“Người nghĩ xem ?” Hoàng hậu trong lòng nhẹ nhõm vài phần: “Cũng đúng, đế vị trong lòng nặng ngàn cân. Ninh thị tính là gì?”
“Vẫn là các ngươi giúp bản cung giữ thể diện. Hiện nay ai cũng triệu thần giáng, các ngươi thiên tư cao, mới là hy vọng của Nam Quốc.”
“Bệ hạ trọng thiên tư, vì cơ nghiệp ngàn năm của Nam Quốc, ngốc.”
Nam Phượng Vũ nhẹ nhàng xoa bóp lưng cho : “Phụ hoàng nhớ nhung gương mặt của Ninh thị, nhớ nhung giọng của nàng , con gái dùng lửa hủy hoại gương mặt nàng . Cổ họng cũng đổ dầu nóng, còn chôn sống trong quan tài, đời đời kiếp kiếp thể siêu thoát.”
“Con gái tận mắt thấy nàng nhập quan chôn đất, cứ yên tâm .”
38_Hoàng hậu nét mày mỉm : “Chỉ ngươi, thật sự thấu hiểu lòng .”
“Dặn dò kẻ giả mạo ở Ninh phủ, đừng để lộ sơ hở. Hứa Thời Vân từ Bắc Chiêu đến, đối với mẫu ruột thịt nhất định vô cùng hổ thẹn, nàng sẽ dùng nhiều tâm tư hơn.”
“Ninh thị một tiện tỳ từ quê lên, cũng cùng bản cung ngang hàng ? Xuống địa phủ mà !!” Hoàng hậu lạnh một tiếng, nàng căn bản từng nghĩ tới việc ban danh phận cho Ninh thị!
Mèo Dịch Truyện
“Lục Triều Triều bàn, cứ để nàng bàn.”
“Các phủ lão tổ tông đều là lão yêu tinh sống ngàn năm, nhất định sẽ nghiền nát cả xương nàng . Để nàng Nam Quốc lợi hại thế nào!” Nam Quốc, Bắc Chiêu.
Và giờ đây, Lục Triều Triều gõ cửa Minh gia.