Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 347:--- Miệng Thế Nhân Lục Triều Triều ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 10:42:28
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Minh Quang Điện.

 

"Đây chính là Minh Quang Điện, nơi Hoàng tổ phụ thiết triều. Giờ đây, tổ phụ tuổi cao, mẫu cùng chấp chính." Hắn lén lút liếc Hứa Thời Vân.

 

"Văn võ bá quan chờ sẵn điện, mau yết kiến Hoàng tổ phụ thôi."

 

Ngoài Minh Quang Điện, Tạ Tĩnh Tây và Dung Triệt đặt bội kiếm bên ngoài điện. Ai điện cũng phép mang theo binh khí.

 

"Bắc Chiêu Chiêu Dương công chúa tấn kiến."

 

"Bắc Chiêu Trấn Quốc tướng quân tấn kiến."

 

"Bắc Chiêu Tĩnh Tây Vương tấn kiến."

 

"Bắc Chiêu Lục Thiếu Phó tấn kiến."

 

Một loạt danh xưng nối tiếp khiến bá quan kinh ngạc. Nam Mục Bạch chỉ truyền tin về Nam Quốc rằng tìm thấy công chúa, nhưng thông báo chi tiết cho quần thần.

 

"Hoàng tổ phụ, Mục Bạch may mắn phụ mệnh tìm thấy cô cô, để cô cô thể đoàn viên cùng gia tộc tổ phụ." Nam Mục Bạch tiến lên hành đại lễ.

 

Lão hoàng đế cao long ỷ, tóc bạc phơ nhưng ánh mắt vẫn sắc bén. Dù tuổi cao, ngũ quan vẫn còn nét tuấn tú thời trẻ.

 

Mọi tuần tự hành lễ, Lục Triều Triều liếc lão hoàng đế, yên động. Dù nàng còn nhỏ, giờ phút cũng chẳng ai để tâm đến nàng.

 

"Tốt, !" Lão hoàng đế vỗ tay khen ngợi.

 

Người dậy, Nam Phượng Vũ bên cạnh liền đỡ .

 

"Phụ hoàng, nhi thần đỡ ." Nam Phượng Vũ khẽ .

 

Nàng đỡ lão hoàng đế từng bước xuống bậc thang, lão hoàng đế run rẩy, Hứa Thời Vân ngừng gật đầu.

 

"Giống, giống, quá giống ..."

 

"Giống con, vô cùng giống."

 

"Hài tử , gặp mẫu con ? Người tìm con bao năm, cả đời đều vì con mà bận tâm." Giọng lão hoàng đế khẽ thở dài, quả là một tấm lòng yêu con gái.

 

"Vừa gặp qua." Hứa Thời Vân khẽ , nàng cau mày, dám ngẩng đầu. Sợ che giấu hận ý. Ân cứu mạng, đổi họa diệt môn, thật độc ác!

 

Lão hoàng đế đích đỡ nàng dậy: "Con là tâm bệnh bao năm của phụ hoàng, tương tư thành bệnh. Giờ đây thể tìm con, cũng xem như phụ hoàng trút một gánh lo. Dù c.h.ế.t, cũng thể nhắm mắt."

 

"Năm xưa vô tình đ.á.n.h mất con, là của phụ hoàng." Lão hoàng đế ẩn hiện ánh lệ.

 

Nam Phượng Vũ khỏi quỳ chân hoàng đế: "Phụ hoàng của . Tất cả những chuyện , trách . Ba mươi sáu năm qua, ngày ngày cầu phúc, cầu mong mẫu và cô an bình, quá đủ ."

 

Lục Triều Triều mà trợn trắng mắt. " , chính là của . Thê tử tàn phế, nữ nhi thất lạc, ngay cả thôn làng cũng diệt môn . Người hoàng đế kiểu gì ?" Giọng Lục Triều Triều non nớt vang lên, trực tiếp lớn tiếng chất vấn mặt văn võ bá quan.

 

Mọi sợ đến mức tim đập thình thịch, văn võ bá quan nhao nhao quỳ rạp xuống đất. Đến cả một cũng dám thở mạnh. Chỉ lén lút liếc hai cái, mới phát hiện bên cạnh Hứa Thời Vân một tiểu lùn. Dáng vẻ ba tuổi, sinh tròn trịa đáng yêu lanh lợi cổ quái, đầu mọc một lọn tóc ngắn. Đôi mắt tròn xoe đảo đảo .

 

Nam Phượng Vũ trong lòng giật thót: "Hỗn xược, dám chuyện với Bệ hạ như ? Không kính trọng bề , phân biệt tôn ti trật tự, đồ từ nơi nhỏ bé quả nhiên thể thống gì!"

 

"Y là hoàng đế, bảo vệ thê tử nữ nhi, chẳng lẽ đáng ?"

 

"Ba mươi sáu năm trôi qua , truy sát Ngoại tổ mẫu tìm ? Kẻ chủ mưu phóng hỏa diệt thôn bắt ? Người là hoàng đế đó, vô dụng đến thế?"

 

"Còn chẳng bằng Hoàng đế phụ của Bắc Chiêu ."

 

"Người là ai? Ồ, là Nam Phượng Vũ công chúa ? Người là công chúa, cũng là công chúa, quyền gì mà lớn tiếng với ?"

 

"Người tức giận đến thế, chẳng lẽ là do ? À , chỉ chí mới khiến Hoàng tổ phụ bao che thôi chứ." Tiểu gia hỏa ngây ngô sờ sờ gáy.

 

Dường như thấy bầu khí nặng nề, dường như thấy cơn giận đang hội tụ trong mắt hoàng đế.

 

"Ai da, Hoàng tổ phụ, Phượng Vũ dì dì, hai sẽ giận nhỉ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-347-mieng-the-nhan-luc-trieu-trieu.html.]

 

"Triều Triều mới ba tuổi, chuyện, lời trẻ con kiêng kỵ, hai sẽ trách tội Triều Triều nhỉ?" Tiểu gia hỏa nước mắt dâng trào, lão hoàng đế mà nước mắt lã chã rơi.

 

Trên Minh Quang Điện vang lên tiếng công chúa nhỏ thút thít.

 

Mọi hít một ngụm khí lạnh. "Xuy... Ngươi thật sự dám đó!!" Chỉ gặp mặt, để ngươi dùng một câu trẻ con mà x.é to.ạc màn che. Vấn đề là, về phía những Bắc Chiêu, cũng đều vẻ mặt ngơ ngác và chấn động. Dường như nàng thật sự tùy hứng ứng biến.

 

Lão hoàng đế gần như c.ắ.n răng, từng chữ từng chữ : "Không trách tội, trách tội. Chiêu Dương trở về nhà, Hoàng tổ phụ vui mừng còn kịp, Hoàng tổ phụ nỡ trách tội."

 

"Phượng Vũ, ?"

 

Nam Phượng Vũ chịu một vố đau, nắm chặt nắm đấm, khẽ đáp: "Phải, Triều Triều tuổi nhỏ hiểu chuyện, cô cô chấp nhặt."

 

Lão hoàng đế : "Là trẫm phụ lòng mẫu nữ các ngươi."

 

"Năm xưa trẫm Ninh thị cứu giúp, Đào Nguyên thôn cũng trợ giúp trẫm nhiều."

Mèo Dịch Truyện

 

"Sau trở về hoàng cung, trẫm lâm hôn mê, mới khiến bọn tặc nhân tay với Đào Nguyên thôn và Ninh thị."

 

Lục Triều Triều ánh mắt rực rỡ y: "Vậy rốt cuộc tặc nhân đó là ai?"

 

Hứa Thời Vân và những khác: Triều Triều, con quả là lòng ! Những điều đại nhân tiện , con đều hết !

 

Lão hoàng đế khẽ thở dài: "Là họa căn mà trẫm lưu . Năm xưa trẫm kết thù vô , để Đào Nguyên thôn và Ninh thị trẫm gánh chịu tai ương ."

 

"Là một nhóm tà đạo. Năm xưa trẫm trẻ tuổi khí thịnh, thề tru diệt bất công. Bởi đắc tội với tà đạo."

 

"Sau khi trẫm Phượng Vũ tìm về, vô tình tiết lộ tin tức, khiến tà đạo thừa cơ báo thù. Liên lụy Đào Nguyên thôn."

 

"Những kẻ tiết lộ tin tức g.i.ế.c sạch, chỉ tà đạo đến nay vẫn diệt tận."

 

【Tà đạo tà đạo, thấy các ngươi mới giống một đám tà đạo.】

 

【Sẽ ngày, lão tử sẽ tóm hết đám tà đạo về đối chất!】

 

【Chẳng chỉ dựa việc bắt tà đạo đó !】

 

"Phụ hoàng, những năm vẫn luôn bắt giữ tà đạo, cũng coi như an ủi mẫu nữ họ phần nào." Nam Phượng Vũ khẽ thở dài.

 

"Những gì trẫm nợ mẫu nữ các ngươi, vĩnh viễn trả hết ." Lão hoàng đế lắc đầu.

 

"Ngươi chính là Dung Triệt ? Quả là nghi biểu đường đường... Trẫm sớm danh ngươi." Bắc Chiêu Chiến Thần Dung Triệt, ai mà từng qua. Đến cả lão hoàng đế cũng khỏi kinh ngạc. Người lưu lạc bên ngoài, vận đến thế. Dù một gả hầu phủ giày vò, nhưng ba con trai một con gái để đều là nhân trung long phượng. Ngay cả phu quân tái giá, cũng là Trấn Quốc tướng quân. Chỉ tiếc... phàm nhân.

 

Đồng thời, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nam Phượng Vũ là tâm huyết bồi dưỡng bao năm, là trưởng nữ của , càng là niềm kiêu hãnh của . Còn Hứa Thời Vân thì ? Sinh lưu lạc bên ngoài, cảm giác thuộc về Nam Quốc, cận với . Mẫu tộc chẳng chút trợ lực nào, bản là phàm nhân, còn gả cho phàm nhân thê. Trực tiếp đoạn tuyệt chiêu thần huyết mạch. Hơn nữa, chuyện Đào Nguyên thôn t.h.ả.m sát, luôn ngăn cách bởi một tầng thù hận. Lão hoàng đế phát điên mới truyền ngôi cho nàng.

 

giờ đây triệu về, đối ngoại vẫn nhất quán. Cùng tiếp nhận nghi thức triệu thần.

 

Lục Triều Triều lão hoàng đế, há miệng, mí mắt lão hoàng đế giật giật liên hồi. Người thực sự thích tiểu tôn nữ .

 

"Vậy Ngoại tổ mẫu thì ? Hai bái thiên địa, là thê tử minh môi chính thú mà. Sao Ngoại tổ mẫu danh phận?"

 

"Là chê bai ?"

 

Lão hoàng đế trong lòng ẩn hiện sự bực bội, nhưng mặt biểu lộ chút nào: "Trẫm từng đón nàng cung, ban cho nàng phi vị, nhưng nàng ."

 

"Đương nhiên , rõ ràng là đường đường chính chính gả cưới, nàng còn cứu cả hoàng đế Nam Quốc nữa chứ. Sao còn ? Đây chẳng là lấy oán báo ân ?"

 

"Nàng chẳng lẽ nên hoàng hậu ?" Tiểu gia hỏa vô tội .

 

"Hoàng tổ phụ đừng giận nha, Triều Triều chỉ tùy tiện hỏi thôi."

 

Lão hoàng đế và Nam Phượng Vũ gần như thể giữ vững vẻ mặt, cái câu "tùy tiện hỏi thôi" thật! Tùy tiện hỏi hỏi mà ngôi vị hoàng hậu ?!

 

Hứa Thời Vân chuyện liên quan đến thì cao cao treo lên. Nhìn trời đất, chính là ánh mắt cầu cứu của lão hoàng đế. Triều Triều, con đang Ngoại tổ mẫu chống lưng đó nha.

 

 

Loading...