Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 346:--- Chống lưng cho nàng ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 10:42:27
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kẻ mạo danh ư?? Hứa thị trong lòng đập thình thịch, ai là kẻ mạo danh?? Nàng về phía Triều Triều, Triều Triều cảm nhận ánh mắt của mẫu , liền ngẩng đầu lên nhe răng với nàng.
【Ôi ruột, mẫu ruột thịt mặt là đồ giả mạo đó!】
Chiếc chén trong tay Hứa thị khẽ rung lên.
“Con gái ngoan của nương, nương vì tìm con mà một chân thành què. Nguyện vọng duy nhất đời , chính là thể đoàn tụ với con. Nay gặp con, dù c.h.ế.t cũng an lòng.” Lão thái thái vành mắt sưng đỏ, mày mắt lộ vài phần từ ái.
Vân nương khẽ cúi đầu, nắm khăn tay, lau khóe mắt mà gì.
Hứa Thời Vân khẽ thở dài một tiếng: “Ta cứ ngỡ, sẽ tha thứ cho Nam Quốc hoàng đế .”
“Dù cha , là dân làng Đào Nguyên thôn từng chút một nuôi lớn. Đào Nguyên thôn đối với ơn trời biển.”
Thần sắc lão thái thái khẽ tối sầm, nắm c.h.ặ.t t.a.y Vân nương.
Nàng liếc các ma ma phía : “Các ngươi ngoài , chuyện với Vân nương.”
Mấy ma ma , giọng điệu lão thái thái khẽ trầm xuống: “Sao , ngay cả chuyện với con gái cũng các ngươi giám sát ư?”
Các ma ma cúi đầu, miệng thì hô dám, mới lui ngoài, chỉ còn gác bên ngoài cửa.
Trên mặt lão thái thái hiện lên một nụ khổ.
“Con cũng thấy đó, cuộc sống của nương dễ dàng. Ta dù ơn cứu mạng hoàng đế, một đoạn tình cảm, nhưng thể chống quyền thế đây.”
“Con , chỉ con sủng ái, cuộc sống hai con mới dễ thở.”
“Mối thù m.á.u biển sâu , nương chỉ thể nuốt ngược m.á.u và nước mắt trong.”
“Con tranh giành, nương mà tranh giành cho mặt .” Lão thái thái lau nước mắt, trông vô cùng thê lương.
“Con xem , gặp mặt nỡ buông tay. Phụ hoàng con vẫn đang đợi trong cung đó.”
“Con cứ cung , đêm nay hai con sẽ trò chuyện thật kỹ.”
Lão thái thái lộ vẻ nỡ.
Hứa Thời Vân dậy, thêm gì nhiều, liền hướng về nàng hành lễ : “Đợi cung sẽ đến tìm .”
Hứa thị dẫn theo rời khỏi đại sảnh.
Trong phòng, vẫn mơ hồ thấy tiếng nức nở kìm nén của lão thái thái.
Dường như vì tiền đồ của con gái mà chịu đựng bao ấm ức.
Nam Mộ Bạch đang uống ở tiền viện, thấy nàng cửa, thần sắc ngạc nhiên, còn tưởng nàng sẽ nán khá lâu.
“Trước tiên cung gặp hoàng tổ phụ .” Nam Mộ Bạch đầu sắp xếp việc cung.
Hứa thị còn lên xe ngựa, thấy tiếng cầu xin vọng từ trong xe ngựa.
“Lão thái thái, phu nhân lát nữa sẽ , đừng vội. Hôm nay là ngày mẫu nữ phu nhân đoàn tụ, thể hồ đồ.”
Ninh thị vội vã đến mức suýt nhảy khỏi xe.
Thấy Ninh thị ở ngoài xe ngựa, nàng mới vội vàng nhảy xuống xe ngựa.
Bàn chân què của nàng đau đến khẽ rít lên.
nàng dám dừng chút nào, vọt đến bên cạnh Vân nương, kéo tay nàng kiểm tra khắp từ xuống .
“Không , . Ta thương, xem, vẹn ngoài .” Vân nương chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.
Ninh thị nàng, đầy mắt đều là nỗi sợ hãi thể che giấu.
Nàng cảnh giác liếc Ninh phủ, kéo Vân nương lên xe ngựa.
“Người lớn tiếng gào thét ? Cổ họng vết thương, thể gào thét, nếu dưỡng thương , còn khả năng chuyện.” Vân nương thấy khóe miệng nàng là máu, liền nàng hồ đồ .
Ninh thị quan tâm đến bản , nàng chỉ chỉ Ninh phủ, đó sức lắc đầu.
“Không… …” Nàng cố nén nỗi đau ăn mòn xương tủy, thốt một chữ.
Chỉ một chữ thôi, cổ họng tràn đầy mùi m.á.u tanh.
“Người đừng nữa, trong cổ họng là vết thương.” Vân nương ngăn cản.
Ninh thị cố chấp lắc đầu: “Giả… giả…” Nàng vội đến mức suýt rơi lệ.
Lục Triều Triều sấp xe ngựa: “Người , lão thái thái bên trong là đồ giả đúng ?”
Ninh thị giật , đó nhanh chóng gật đầu.
Nước mắt ngừng rơi, nức nở về phía Vân nương.
Trời đất , nàng tỉnh thấy xe ngựa dừng Ninh phủ, suýt nữa sợ đến hồn bay phách lạc.
Lục Triều Triều lén lút rót một chút linh tuyền ấm nước: “Người uống nước …”
Ninh thị uống, nhưng tiểu nha đầu cứ nàng chằm chằm, nàng đành cố nén nước mắt uống một ngụm lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-346-chong-lung-cho-nang.html.]
Uống xong, cổ họng bỏng rát dường như xoa dịu nhiều, ngay cả cơn đau cũng giảm bớt.
Vân nương Ninh thị, thật kỳ lạ.
Nàng lão thái thái mắt, còn cảm giác thuộc hơn cả ở Ninh phủ .
Không kìm mà cận.
【Ôi, ngoại tổ mẫu đáng thương của , chịu quá nhiều đau khổ .】
【Giờ đây tự hủy dung, ép câm họng, chôn sống trong quan tài, khác thế phận.】
【Cuộc đời thê t.h.ả.m , ai sẽ đòi công bằng cho đây?】
“Rầm…” Chiếc chén trong tay Hứa thị, đột nhiên rơi xuống.
Trong lòng nàng trống rỗng, nàng thấy gì ??
Trong lòng Triều Triều gì?
Ngoại tổ mẫu?
Chôn sống, ép câm họng, hủy dung?
Nàng ngây lão thái thái mặt ngừng rơi lệ, khắp một chút da thịt lành lặn. C.h.ế.t sống mới giữ mạng…
Mèo Dịch Truyện
“Nương, ?” Lục Triều Triều khẽ hỏi.
Vân nương thành tiếng, nắm c.h.ặ.t t.a.y Ninh thị.
Hèn chi, hèn chi mỗi khi thấy đôi mắt , thấy lòng đau đớn.
Hèn chi, nàng ở Ninh phủ cảm thấy hợp, lạc lõng, hóa là đồ giả ư?
Mẹ ruột ngay bên cạnh!
Vân nương chỉ cần nghĩ đến những khổ đau chịu, thấy lòng lạnh toát.
Người thể chịu đựng đến tận bây giờ chứ?
Ba mươi sáu năm lẩn tránh truy sát, tìm kiếm con gái. Được hoàng đế tìm thấy, cứ ngỡ thể nhận sự giúp đỡ.
Nào ngờ, là một vực sâu khác.
Bị giam lỏng, hãm hại, thế.
Ai sẽ chỗ dựa cho đây?
Vân nương thấy lão thái thái lo lắng , cố gượng : “Không , chỉ là thấy , nhớ đến ruột của thôi.”
“Nàng , hẳn cũng sẽ như .”
Ninh thị khẽ giật , nàng đưa tay sờ lên mặt , đột nhiên dám nhận con.
“Cô cô, đến cổng cung . Xin cô cô xuống ngựa…” Trong hoàng cung cấm vệ nghiêm ngặt, xe ngựa .
Lục Triều Triều bĩu môi: “Ta ở Bắc Chiêu còn từng bộ bao giờ.”
“Chó cung.” Nam Mộ Bạch chặn Trục Phong.
Lục Triều Triều càng nghĩ càng tức giận, cái nơi tồi tàn , hủy diệt quách cho .
“Đại ca bế .” Lục Nghiễn Thư thấy nàng trở mặt, vội vàng bế nàng lên.
“Lần cho xe ngựa , sẽ đến nữa.” Lục Triều Triều vẻ mặt phiền muộn.
Nam Mộ Bạch khẽ: “Ở Nam Quốc, ai đãi ngộ đặc biệt như . Nơi , Bắc Chiêu.”
“Lễ gặp mặt của , mau mang lễ gặp mặt của lên. Những viên đá nhỏ , đều là Triều Triều từng viên từng viên chọn lựa…”
“Viên đá nhỏ lớn nhất sáng nhất nhất…” Nam Mộ Bạch mà nhíu mày.
“Mang mấy thứ cung gì? Hoàng thất chúng thể mất mặt như !”
Lục Triều Triều chu môi: “Có là tự do của các , nhưng tặng lễ gặp mặt, là lễ nghĩa của Triều Triều.” Lục Triều Triều hừ lạnh một tiếng, ngươi , còn chẳng thèm cho !
Mọi một đường về phía chính điện.
Khác với Bắc Chiêu, tường cung Nam Quốc vẽ đầy những hoa văn phức tạp, dường như đều liên quan đến tế tự.
So với Bắc Chiêu, nơi càng lộ vẻ uy nghiêm.
Ngay cả cung nhân, cũng đều chọn lựa bằng sinh thần bát tự, cực kỳ nghiêm ngặt.
Chính giữa cung, một đài tế khổng lồ.
Xung quanh đài tế khắc nhiều đồ văn cổ xưa, Nam Mộ Bạch chỉ đài tế : “Triệu thần chính là ở nơi .”
“Cùng với mỗi khi hoàng đế truyền vị, cũng ở nơi .”
“Mau thôi, hoàng tổ phụ đợi sốt ruột .”