Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 333:--- Linh Cầu Bùng Nổ ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 10:42:14
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hứa Thì Vân điềm nhiên đặt tay lên Linh cầu. Trong lòng nàng buồn vui, chẳng chút mong đợi. Nàng cảm giác thuộc về Nam Quốc, còn về thần lực của Nam Quốc, càng chẳng bận tâm. Linh cầu chạm tay mang theo chút ấm áp, dường như một luồng khí tức… Tựa hồ cận với nàng. Mọi chăm chú Linh cầu, trường yên lặng. Minh Lãng cũng căng thẳng Hứa Thì Vân. Hô hấp của Nam Mộ Bạch càng trở nên nặng nề, mơ hồ loạn nhịp. Thật lâu … Linh cầu vẫn hề phản ứng. Nụ mặt Nam Mộ Bạch gần như thể kìm nén, , , !! Phàm nhân, là phàm nhân ti tiện! Không ai thể tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế Nam Quốc!

 

Nụ mặt Nam Mộ Bạch rạng rỡ, nhưng Minh Lãng chút thất vọng trong lòng. Hắn gặp Ninh phu nhân, quả thực thê lương. Nếu con gái chỉ là phàm nhân, thể chủ cho nàng, chỗ dựa cho nàng chứ? Nam Mộ Bạch thêm một phần chân thật, Hoàng thất ngại nuôi rảnh rỗi.

 

Hứa thị nhàn nhạt rụt tay về. Đăng Chi đưa khăn tay, nàng nhẹ nhàng lau đầu ngón tay. “Cô cô chớ nên thất vọng, tuy Thần minh hòa độ, nhưng vẫn là Công chúa chí cao vô thượng của Nam Quốc . Bệ hạ sẽ bảo vệ .” Lòng Nam Mộ Bạch lập tức vững vàng. Đối phương hề uy hiếp. Ngay cả nụ mặt cũng trở nên chân thành. Hứa thị chỉ cảm thấy buồn . Nam Mộ Bạch cầm Linh cầu trong tay, vẻ mặt càng thêm vui mừng: “Mộ Bạch xin phiền cô cô, mong cô cô hãy suy nghĩ thêm về việc trở về Nam Quốc. Ninh phu nhân thể , e rằng chờ bao lâu nữa.” Không chỉ là Ninh phu nhân, chủ yếu là Lão Hoàng đế. Giờ đây Truyền quốc ngọc bội, thể truyền ngôi, là đang chờ nàng trở về nước. Hứa thị khẽ gật đầu, cũng giữ . Nam Mộ Bạch cũng để tâm, việc mong đợi thành hiện thực, cả tràn ngập niềm hân hoan. “Minh đại nhân, chúng thôi.” Nam Mộ Bạch dẫn Minh Lãng rời , Minh Lãng vội vàng gật đầu với Vân nương.

 

Vừa tới cửa. Linh cầu trong tay Nam Mộ Bạch đột nhiên bùng lên một luồng sáng mạnh mẽ. Trong lòng bàn tay truyền đến những tiếng vỡ vụn khe khẽ. Kim quang chói mắt khiến thể mở mắt, Nam Mộ Bạch kinh hô: “Có chuyện gì ?” Dưới ánh mắt kinh hãi của , chỉ thấy Linh cầu mắt , trực tiếp nổ tung thành mảnh vỡ, tiêu tan trong khí. Nam Mộ Bạch ngây , mãi hồn. “Trắc Linh cầu!” “Sao thế ? Linh cầu đột nhiên nổ tung?” Nam Mộ Bạch lớn tiếng hỏi, đáy mắt đầy vẻ khó hiểu. Minh Lãng sững sờ, nhưng cũng nghĩ nhiều. “Lần Tương Liễu đ.á.n.h bay điện hạ, e rằng vặn đ.á.n.h trúng Linh cầu.” Minh Lãng càng lúc càng thể chấp nhận cái đức tính đó của , Hứa Thì Vân đo hòa độ, miệng sắp toe toét đến gáy. Bộ dạng tham lam quá khó coi. Nam Mộ Bạch vỗ trán: “Phải, bổn cung suýt quên mất chuyện .” “Đâu thể nào là hòa độ của Hứa Thì Vân nổ tung Linh cầu chứ? Hahahahaha…” Hắn lớn, giọng điệu đầy vẻ trào phúng. Ngay lập tức dẫn theo sứ thần Nam Quốc nghênh ngang rời .

 

Lúc , Lục Triều Triều đang sấp giường Thái tử. Thái tử quanh lởn vởn trong ánh sáng của Định Hồn Châu, tiểu gia hỏa khẽ hỏi: “Thừa Tỷ ca ca, là ai?” “Là … là đồ oan nghiệt nào ?” “Tông Bạch? Không …” “Thịnh Hòa? Thịnh Hòa mắt .” “Ngươi là…” Lục Triều Triều khẽ dừng giọng, Sùng Nhạc vẫn luôn cho nàng một luồng khí tức quen thuộc. Trước từng nghĩ đến phương diện … Bây giờ… Đột nhiên phát hiện, và Sùng Nhạc sở thích y hệt ! Lục Triều Triều trong lòng chùng xuống, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tạ Thừa Tỷ. “Nghiệt đồ, bộ đều là nghiệt đồ! Ai cho phép các ngươi cứu ? Các ngươi là thần linh trấn giữ một phương thiên địa, thể vì mà vứt bỏ thần vị?” Lục Triều Triều giận sốt ruột, nhưng mắt đỏ hoe. “Ngốc c.h.ế.t , ngốc c.h.ế.t !” “Đợi đến Nam Quốc, nhất định đập nát đầu ch.ó của các ngươi!”

 

Mèo Dịch Truyện

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-333-linh-cau-bung-no.html.]

Lục Triều Triều mắt đỏ hoe nghiến răng, sấp bên giường một lúc lâu, mới xoay Ngự Thư Phòng. “Hoàng đế cha cha, Triều Triều Nam Quốc!” Lục Triều Triều nắm chặt nắm tay, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ kiên định. “Hoàng đế cha cha phận của mẫu ?” Tiểu gia hỏa hỏi. Hoàng đế khẽ gật đầu: “Năm xưa mẫu ngươi ám sát, Trẫm liền phái Nam Quốc điều tra. Khi đó, Trẫm liền phát hiện manh mối.” Ngài thậm chí còn dàn xếp một hai phần, nếu , Nam Quốc sớm tìm tung tích của nàng. “Triều Triều sẽ cùng mẫu Nam Quốc.”

 

Hoàng đế khẽ nhíu mày rậm: “Triều Triều, đường Nam Quốc xa xôi, lòng hiểm ác. Chuyến thập tử nhất sinh, nếu con , cha sẽ ép con.” Khóe mắt Hoàng đế thậm chí chút ửng đỏ. “Con nợ Bắc Chiêu, cũng nợ Thừa Tỷ.” Hoàng đế đối với Lục Triều Triều là thật lòng. Tấm lòng chân thật của đế vương, thật đáng quý. Hoàng đế vĩnh viễn cân nhắc lợi hại, duy chỉ đối với Lục Triều Triều, nhiều hơn một tia chân tình. Lục Triều Triều mặt còn mang theo vẻ ngây thơ, tiểu quang đầu mũm mĩm ánh mắt kiên định: “Triều Triều nguyện . Triều Triều là mặt trời của Bắc Chiêu!”

 

Hoàng đế ôm Triều Triều lòng, hít sâu một . Đế vương, đối với Lục Triều Triều hành một đại lễ. Vương Nguyên Lộc hít ngược một khí lạnh, vội vàng cúi đầu dám nữa. “Chuyện liền giao phó cho Triều Triều. Lần , là Bắc Chiêu nợ Triều Triều…” Hoàng đế thần sắc ngưng trọng. “Con cứ yên tâm, nhân ở Bắc Chiêu, Trẫm nhất định sẽ đối đãi thật . Tuyệt đối để họ chịu một chút uất ức nào!” “Lần liền để Dung tướng quân, Tĩnh Tây Vương cùng hộ tống.” Hai vị đều là đại tướng Bắc Chiêu. “Hộ Quốc Công trưởng tôn Lý Tư Tề, ban đêm thể thấy vật. Cũng Nam Quốc cầu thần y, cứ theo .” Lục Triều Triều trong lòng khẽ nhảy. Hoàng đế dừng một chút: “Hãy mang theo Lý Thám Hoa. Để Trẫm cung, mỗi ngày thăm hỏi Hoàng đế Nam Quốc!” Cái vận khí của Lý Tự Khê, sớm muộn gì cũng thể khắc c.h.ế.t lão Hoàng đế. Ha, Trẫm là một thiên tài. Hoàng đế hớn hở, quả khoai tây nóng bỏng đưa cho Lão Hoàng đế Nam Quốc, thật là vui.

 

Lục Triều Triều khỏi cung, là buổi tối. Nàng vòng đường ghé Hộ Quốc Công phủ một lát, khi đón cửa, mơ hồ thấy tiếng truyền từ trong nhà. “Con rốt cuộc sai điều gì? Sao để nó chịu tội khổ ?” “Trước chỉ là ban đêm thấy, bây giờ ban ngày cũng thấy nữa. Vì đoạt ánh sáng của nó?” “Con trai của ! Con róc tim nương ?” Từng chữ như bật máu, khiến rơi lệ. Lục Triều Triều hít sâu một . Nhàn Đình của nàng! Nhất định là Nhàn Đình!

 

Lục Triều Triều bước cửa, Lý Tư Tề liền về phía cửa, giữa đôi mày ẩn chứa nụ nhạt, y như Nhàn Đình năm nào. “Triều Triều, con đến .” Mọi kinh hô: “Tiểu tư ngươi chỉ thể thấy Triều Triều, thì là thật?” Người trong Quốc Công phủ kinh ngạc thôi. Lý Tư Tề tủm tỉm: “Có lẽ là duyên phận chăng.” Ánh mắt chuyên chú Triều Triều. Lục Triều Triều suýt chút nữa bật ngay tại chỗ.

 

 

Loading...