Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 321:--- Đêm Khuya Bị Quấy Rầy ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 10:42:02
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Hồi lễ của ?” Nam Mộ Bạch đột nhiên hỏi.
Minh Lãng trợn tròn mắt, nhanh chóng giật Tăng Thọ Phù, giấu sát lòng. Cho dù là Minh gia, cũng chỉ hai tấm Tăng Thọ Phù , hơn nữa đều dành cho các trưởng lão Minh gia.
“Ngươi thèm!”
Nam Mộ Bạch thấy y cẩn thận giấu , mặt bất giác thoáng qua vẻ xót xa.
“Hồi là Tăng Thọ Phù thôi, gì ghê gớm !”
“Hoàng tổ phụ và mẫu cũng vẽ !” điều Nam Mộ Bạch là, Hoàng tổ phụ nhiều nhất một tháng chỉ vẽ một tấm. Vẽ phù tiêu hao linh khí và tinh lực, Hoàng đế tuổi cao, một tháng một tấm là cực hạn. Trưởng công chúa tư chất cao, một tháng thể vẽ hai tấm.
“À đúng , Lục đại nhân còn tặng một bầu rượu. Nói là cực phẩm khó mà ...” Minh Lãng vươn tay, tiểu tư phía liền đưa bầu rượu lên.
Bầu rượu nhỏ nhắn tinh xảo, nhiều nhất cũng chỉ rót hai ba chén.
Tiểu tư lắp bắp y: “Tương Liễu đại nhân cuốn mất .”
“Tương Liễu kén ăn nhất, nó nào chịu uống thứ phàm tục .” Nam Mộ Bạch phất tay, chẳng hề tin lời.
“Thật đó, nó còn cho nô tài đụng , cho nô tài đến gần.” Dường như nó cực kỳ yêu thích.
Nam Mộ Bạch nhướng mày.
Cùng Minh Lãng bước khỏi phòng, Nam Mộ Bạch về phía Tương Liễu.
Chỉ thấy Tương Liễu cuộn trong sân, cẩn thận rót một ngụm miệng, đó lắc đầu nguầy nguậy với vẻ mặt hưởng thụ.
Minh Lãng hít hít mũi: “Ôi, trong rượu xen lẫn mùi linh khí...”
Mèo Dịch Truyện
Nam Mộ Bạch khẩy: “Bắc Chiêu nào linh khí? Minh đại nhân hẳn là nhớ linh tửu Nam Quốc ? Đợi khi về nước, nhất định sẽ bảo Hoàng tổ phụ ban cho ngươi hai vò.”
“Linh quả tửu trăm năm trong cung, ẩn chứa linh khí, cực kỳ cho Thần thị.”
Minh Lãng tuy thích sự kiêu ngạo của Nam Mộ Bạch, nhưng linh tửu thì đúng là thứ . Y lập tức chân thành cảm ơn: “Vậy đa tạ Hoàng Tôn điện hạ. Nghe trong cung còn một cành Bàn Đào?”
Nam Mộ Bạch gật đầu, bất giác lộ vẻ kiêu ngạo.
“ , Hoàng tổ phụ nhờ cơ duyên mà từng một cành Bàn Đào. Truyền thuyết kể rằng Bàn Đào ngàn năm mới nở hoa, ngàn năm mới kết quả. Mỗi một quả đào đều cực kỳ quý giá...”
“Phụ hoàng dùng linh khí tưới tẩm cành đào ba mươi năm, mới khiến nó sống sót.”
“Chỉ là cành đào phân hóa mà , rốt cuộc cũng thể sánh bằng Bàn Đào chính gốc. nó cũng là linh quả đỉnh cấp trong trời đất .”
“Quả đào ba mươi năm nở hoa, ba mươi năm kết quả, năm nay khéo đến lúc chín. Đến lúc đó, sẽ tặng Minh gia hai quả để nếm thử.”
Bàn Đào, đây chính là vật của tiên gia. Cho dù là Bàn Đào phân hóa mà , thì cũng mang một ý nghĩa khác biệt.
Minh Lãng đáp lời.
“Nói đến đây, linh quả tửu mà Lục đại nhân tặng, cũng vài phần hương đào.” Minh đại nhân hít hít mũi.
Lạ thật, luồng linh khí càng lúc càng nồng đậm.
“Tương Liễu đại nhân, thể cho Minh mỗ xem bầu rượu chăng?”
“Chỉ một cái thôi ?”
Chỉ một lời , chín cái đầu của Tương Liễu chợt , lạnh lùng y, vẻ uy nghiêm hiển lộ rõ ràng.
“Hồi là cái bầu rượu thôi mà, Tương Liễu đại nhân vì như ?” Cho dù là Nam Mộ Bạch cũng khỏi ngạc nhiên, Tương Liễu từng hành vi bảo vệ thức ăn.
Tương Liễu mắt lóe hung quang, nhe răng trợn mắt, luồng uy áp đè ép khiến hai lùi .
“Không .” Minh Lãng nhẹ nhàng lắc đầu.
Đầu ngón tay y khẽ siết, một luồng sáng màu xanh lục từ đầu ngón tay b.ắ.n . Chỉ miễn cưỡng đ.á.n.h rơi nắp bầu rượu.
Nắp bầu rượu rơi xuống chân, luồng linh khí càng lúc càng nồng đậm.
Minh Lãng nhặt nắp bầu rượu lên, đặt lên chóp mũi nhẹ nhàng hít ngửi, y sững sờ. Sau đó, thể tin , y dùng ngón trỏ chấm một chút rượu, khẽ nhấp một cái.
Đôi mắt y trừng lớn tròn xoe.
“Linh... là linh tửu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-321-dem-khuya-bi-quay-ray.html.]
“Đây là linh tửu! Điện hạ!”
“Hơn nữa linh khí cực kỳ nồng đậm, một mùi hương đào bá đạo. Giống như...” Y chép chép miệng, giống như vị Bàn Đào khi còn nhỏ y từng nếm.
Nhiều năm , Thần Sinh Mệnh từng ban thưởng Bàn Đào một . Quả Bàn Đào đó, chia bảy phần. Một phần đưa Hoàng thất, một phần ban cho các thế gia lớn. Y là con cháu dòng đích, chỉ nếm một miếng lớn bằng móng tay.
“Không thể nào! Làm càn!” Nam Mộ Bạch chỉ thấy y phát điên , Bàn Đào là thứ gì? Là vật của tiên gia trời, cho dù là Nam Quốc, cũng cực kỳ hiếm thấy.
“Tương Liễu đại nhân sống sót ngàn năm, từng nuốt vô thiên tài địa bảo. Cũng từng thấy nó vẻ bảo vệ thức ăn như thế ...” Minh Lãng chỉ con cửu đầu xà.
Giờ phút , con cửu đầu xà lén lút bảo vệ bầu rượu, trông đặc biệt buồn .
Trong nắp bầu rượu còn sót một giọt rượu, Nam Mộ Bạch tùy ý đổ nó miệng.
Vừa miệng, một luồng linh khí nồng đậm bá đạo liền chui ngũ tạng lục phủ, lưu chuyển khắp kinh mạch . Thế mà trực tiếp hóa thành linh khí, đọng y.
Y sững .
“Là linh tửu! Linh tửu ẩn chứa linh khí cực kỳ nồng hậu! Bầu rượu ...” ngay cả Hoàng tổ phụ cũng từng uống qua!
“Là Bàn Đào linh tửu! Bàn Đào tửu chân chính!”
“Tương Liễu, chừa cho một ngụm!” Không kịp nghĩ kỹ, y bay lên phía định giật lấy.
Tương Liễu nào dễ chọc, luồng hung sát khí nó bức ép khiến lý trí của Nam Mộ Bạch trở . Toàn y toát mồ hôi lạnh...
Minh Lãng đ.ấ.m n.g.ự.c thở dài: “Đây là của !”
“Là Lục đại nhân tiện tay nhét cho !!”
“Khi Lục đại nhân nhét cho ngươi, ngươi lấy chứ!” Một câu của y, quả thật khiến Nam Mộ Bạch mặt đỏ tai hồng.
“Bắc Chiêu nào Bàn Đào linh tửu? Đi, mau đến Lục gia xem !” Nam Mộ Bạch mặt dày mày dạn trực tiếp chạy thẳng đến Lục gia.
Giờ phút Lục gia sớm tắt đèn.
Chỉ gác cổng đang ngáp ngủ lơ mơ.
Bỗng nhiên...
“Pát pát pát...” Cánh cổng lớn đập kêu loảng xoảng, kinh động khiến gác cổng giật một cái.
“Có đến , ai nửa đêm còn gõ cửa.” Người gác cổng mắt ngái ngủ mở cửa.
Vừa mở cửa, cơn buồn ngủ liền dọa tỉnh.
“Sứ... sứ thần? Giờ các chủ tử xuống nghỉ ngơi , phiền ngài đợi một lát ?” Người gác cổng nhận đám Nam Quốc kiêu ngạo .
Ban ngày đến tặng lễ, vẻ cao ngạo ai bằng. Nhìn mà ngứa cả răng.
Đại công tử tặng hồi lễ, bọn họ còn chê bai nhận. Kết quả, những thứ còn , đều Hoàng đế gói ghém mang hết về. Thật lòng mà , từng thấy ai dự yến tiệc mà còn gói mang về cả!! Ngay cả rượu thừa, y cũng dùng bầu rượu đựng , đặt trong xe ngựa của , đưa về cung cất giữ. Khi đó còn định vác luôn hai cái vại lớn đựng rượu về nữa, nhưng vì ngại phận, nên dám càn.
Minh Lãng liền phất tay: “Không cần thông báo.”
“Chỉ là hỏi, hồi lễ ban ngày chúng lấy, còn ở đây ?” Minh Lãng híp mắt hỏi.
Người gác cổng???
“Thứ ai , Bệ hạ mang về Hoàng cung .” Người gác cổng thành thật trả lời.
Minh Lãng cực kỳ xót xa, tiếp tục hỏi: “Rượu yến tiệc, còn ?”
Phía , Nam Mộ Bạch ánh mắt nóng bỏng y.
Trên mặt gác cổng lộ vẻ xoắn xuýt: “Tổng cộng chỉ hai vại rượu. Một vại uống cạn sạch, chỉ còn hai ngụm đáy vại.”
“Còn một vại, ngày mốt phu nhân đại hôn sẽ dùng, bây giờ vẫn bóc niêm phong.”
“Hay là, cứ tặng chúng cái vại uống cạn đó ? Coi như để một chút kỷ niệm...” Minh Lãng mặt dày .
May mà trời tối, rõ khuôn mặt đỏ bừng của y.
Người gác cổng vẻ mặt ngơ ngác. Không , bọn họ bệnh ? Nửa đêm đến tận nhà, chỉ vì một cái vại rượu?