Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 319:--- Hồi Lễ Nặng Ngàn Vàng ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 10:42:00
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Nhị lang thăng quan, Tam thi đỗ Tú tài...” “Lại đúng dịp Triều Triều sinh thần, thì cứ tổ chức chung luôn .” “Chỉ hai ngày nữa là đến hôn lễ của mẫu , nhà quả là phúc lộc dồi dào...” Lục Nghiễn Thư nở nụ ngập tràn ý trong mắt.

 

Y đích soạn thảo tiệc sinh thần cho Triều Triều, soạn thảo hôn lễ cho mẫu , trong lòng tràn ngập niềm hân hoan.

 

Khi đuổi khỏi gia môn, nào thể ngờ niềm vui sướng của ngày hôm nay?

 

“Triều Triều, một bạn, cùng mời y đến dự tiệc ?” Lục Nghiễn Thư kéo tiểu gia hỏa đầu trọc.

 

Lục Triều Triều gãi gãi cái đầu trọc: “Bạn bè gì cơ?”

 

“Là bằng hữu thường đ.á.n.h với đó.” Triều Triều tuy thường xuyên mắng mỏ đối phương, nhưng trong lời toát lên vẻ thuộc.

 

Lục Triều Triều sững sờ, đáy mắt ngập tràn vẻ kinh hãi.

 

“Không cần mời nó , nó căn bản bạn bè của .” Lục Triều Triều vội vã xua tay.

 

“Mời nó gì chứ, mời! Hừ, ghét nó! Ta và nó thù oán!” “Thấy nó một là đ.á.n.h nó một !” Lục Triều Triều nhe răng trợn mắt, kêu la ầm ĩ.

 

“Mẫu còn từng gặp bạn bè của đó. Người vẫn hằng mong nhớ. Nếu rảnh, cứ mời y đến, để nhà khoản đãi y tử tế...” Lục Nghiễn Thư từ trong lòng n.g.ự.c lấy một tấm thiệp vàng, lấy một tấm thiệp hồng.

 

“Đây là thiệp mời sinh thần của Triều Triều, đây là thiệp cưới của mẫu .”

 

Lục Nghiễn Thư “ái chà” một tiếng.

 

“Đột nhiên nhớ , và y đ.á.n.h ở Hoang Thành, y hẳn Kinh thành đúng ?” Lục Nghiễn Thư lộ vẻ tiếc nuối.

 

“Cũng xem như là Kinh thành.” Lục Triều Triều bĩu môi.

 

Nàng nhét thiệp mời trong lòng, cũng mời mời.

 

Đợi Lục Nghiễn Thư rời , Lục Triều Triều mới khẽ hừ một tiếng: “Mời nó tham gia sinh thần yến của ư? Mơ thật đấy! Kẻ đáng ghét!”

 

Thiên Đạo hư ảo vô tung, tựa như một ý thức vô hình ở khắp nơi, là kẻ phán xử của bộ thế giới.

 

Nó chế ước vạn vật tam giới, bao gồm cả thần linh.

 

Thiên Đạo nhảy khỏi tam giới, trói buộc thần linh, cũng cao hơn thần linh.

 

Sau khi Lục Triều Triều hiến tế, nàng mơ hồ chút ký ức, rằng nàng từng tiếp xúc với Thiên Đạo.

 

chẳng hề rõ ràng.

 

Lục Triều Triều trở về thư viện xin phu tử nghỉ học, đó liền lượt mời các tiểu đồng bạn tham gia sinh thần yến của nàng.

 

Còn về tấm thiệp mời gửi Thiên Đạo, nàng lén giấu gối.

 

Ngày hôm .

 

Đế Hậu đích giá lâm, tham dự sinh thần yến ba tuổi của Lục Triều Triều.

 

Cả triều văn võ bá quan dám vắng mặt, lượt dâng lên hạ lễ, khiến Lục Triều Triều vui đến nỗi mày nở mặt mày.

 

Lục Viễn Trạch, chặn ngoài cửa.

 

Dung Triệt hễ gặp chuyện vui liền tinh thần sảng khoái, chiếm lấy vị trí của Lục Viễn Trạch.

 

Mọi rộn rã, tân khách đều vui vẻ, trong lúc nâng ly cạn chén...

 

“Nam Quốc sứ thần đến!” Ngoài cửa truyền đến tiếng xướng cao.

 

Mọi đều ngẩng đầu ngoài cửa.

 

Hứa Thái phó khẽ cụp mi mắt, đang suy tính điều gì.

 

Nam Mộ Bạch mày râu ẩn chứa ý , nhưng đáy mắt lóe lên vẻ chế giễu. Một lũ nhà quê, nào thể thấy vật gì?

 

Chỉ thấy y từ trong lòng n.g.ự.c lấy một chiếc bảo hạp.

 

“Mộ Bạch hôm nay đặc biệt đến dâng hạ lễ sinh thần cho công chúa.” Nam Mộ Bạch ngữ khí kiêu căng, các triều thần Bắc Chiêu đều mang vẻ mặt mong đợi y.

 

Nam Quốc thần linh ưu ái, vẫn luôn là tồn tại đời ngưỡng vọng.

 

Bảo hạp bên cơ quan trùng trùng, Nam Mộ Bạch trịnh trọng mở hộp.

 

Trong hộp, một tấm phù chú tĩnh lặng yên.

 

“Phàm nhân sinh mệnh ngắn ngủi, sinh lão bệnh tử càng thể khống chế. Có tấm phù , liền thể kéo dài sinh mệnh.” Nam Mộ Bạch mày râu lộ vài phần kiêu ngạo.

 

Tăng Thọ Phù, duy chỉ Nam Quốc sở hữu.

 

Rất nhiều quốc gia truy phủng Nam Quốc, chẳng vì Nam Quốc năng lực nghịch thiên cải mệnh ?

 

Một tấm Tăng Thọ Phù nhỏ bé, thể tăng thêm một năm thọ nguyên cho phàm nhân!

 

phú hào quyền quý, vì kéo dài một ngày sinh mệnh, tiếc tiêu tốn vô vàn kim ngân.

 

Một năm thọ nguyên, chẳng sẽ khiến bọn họ tranh giành đến vỡ đầu ?

 

Ngay cả Nam Mộ Bạch, chuyến ngoài cũng chỉ mang theo ba tấm Tăng Thọ Phù.

 

Nam Mộ Bạch chút nào phát hiện , khi thấy tấm phù chú trong tay y, sắc mặt đều trở nên quái dị. Thậm chí, lộ vẻ khinh thường bĩu môi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-319-hoi-le-nang-ngan-vang.html.]

 

“À, là Tăng Thọ Phù...” Tiêu Quốc Cữu nhấp một ngụm rượu, thần sắc hờ hững.

 

Nam Mộ Bạch luôn cảm thấy biểu cảm của gì đó đúng, nhưng thể rõ vấn đề .

 

Lúc Lục Nghiễn Thư đích tiến lên, nhận lấy Tăng Thọ Phù, gật đầu : “Đa tạ Nam Quốc sứ thần ban tặng bảo vật. Bảo bối như thế , thật sự từng thấy, từng thấy qua. mở mang tầm mắt cho chúng . Nam Quốc quả nhiên xứng danh thần thị.”

 

“Sứ thần dùng một chén bạc tửu ? Rượu chút diệu dụng...”

 

Nam Mộ Bạch lắc đầu: “Đợi tìm công chúa cô cô, chúng liền nhanh chóng khởi hành về Nam Quốc.”

 

“Rượu thì uống nữa.”

 

“Nam Quốc quen uống linh tửu, đối với loại vật tục chẳng hề tham luyến.” Nam Mộ Bạch chút nào để tâm, thậm chí thèm thêm một .

 

Lục Nghiễn Thư chớp chớp mắt: “Trong phủ chuẩn một phần hồi lễ cho mỗi vị khách quý, Điện hạ hoàng tôn hãy cùng mang về .”

 

Nam Mộ Bạch nhịn bật khẩy.

 

“Hồi lễ?”

 

“Trạng nguyên gia, ngươi xem bản hoàng tôn cần ? Nam Quốc há thiếu mấy thứ ?” Nam Mộ Bạch thèm thêm, đầu bỏ .

 

Minh Lãng sắc mặt chút lúng túng.

Mèo Dịch Truyện

 

“Xin Lục đại nhân, Hoàng tôn điện hạ từ đến nay... giỏi ăn .” Y thậm chí còn giúp Nam Mộ Bạch tìm lời biện hộ.

 

Lục Nghiễn Thư chẳng hề để tâm.

 

Phất phất tay, bảo mang hồi lễ tới: “Hồi lễ bàn mỗi vị tân khách đều , dường như còn khá quý giá, Minh đại nhân cứ nhận lấy . Biết chút ích lợi cho ngài...”

 

“Là một vị hữu duyên nhân tặng cho Triều Triều.”

 

Minh Lãng tùy tiện cất trong lòng, trịnh trọng lời cảm tạ.

 

Y vốn ham hư vinh, nhưng cả viện mười mấy bàn tân khách, hồi lễ mỗi đều , thì thể quý giá đến mức nào?

 

Y tuy nhận lấy, nhưng cũng chỉ là nhận lấy mà thôi.

 

Bọn họ thần thị nhiều năm, trong lòng tự cảm thấy khác biệt với phàm nhân.

 

Cái quý giá của phàm nhân, đối với bọn họ đều là vật tục.

 

Hoàn vô dụng.

 

Đợi Nam Quốc sứ thần rời , các triều thần Bắc Chiêu khỏi trợn mắt: “Nam Quốc vẫn luôn kiêu ngạo hống hách như ! Cái mũi sắp vểnh lên trời .”

 

“Có cách nào , nắm giữ kỹ năng giao tiếp với thần linh. Chúng còn trông cậy mà...”

 

nháy mắt hiệu với Lục hoàng tử: “Chúng Lục hoàng tử, sợ gì chứ!”

 

“Lục hoàng tử thể triệu thần thứ nhất, ắt sẽ triệu thứ hai! Hơn nữa, vị thần mà Lục hoàng tử triệu tới, còn là thần nữ của Bắc Chiêu chúng !”

 

Mọi ánh mắt nóng bỏng Lục hoàng tử.

 

Chiếc đùi gà trong tay Lục hoàng tử, thoáng chốc còn thơm ngon nữa.

 

Tuyên Bình Đế lạnh lùng liếc y một cái, đồ vô dụng, trong đầu chỉ ăn uống.

 

“Hôm nay ngươi cảm ngộ thần linh chân ý ?” Hoàng đế kìm nén lửa giận, nặn một nụ hỏi.

 

Lục hoàng tử run rẩy phụ hoàng.

 

“Nhi thần dám .”

 

“Ngươi , trẫm tha tội cho ngươi!”

 

Lục hoàng tử chỉ chỉ giữa bàn: “Nàng nếm thử món cua nhồi kim châm đó...” Món ăn công đoạn cực kỳ rườm rà, ngày thường Tuyên Bình Đế cho phép xa hoa như .

 

Chỉ duy nhất dịp sinh thần của Lục Triều Triều, mới hào phóng phất tay, để ngự trù thỏa sức trổ tài.

 

Lúc , Hoàng đế như y.

 

Miệng đầy lời dối trá!

 

Lục hoàng tử chỉ thiếu nước thề thốt, nhưng Hoàng đế căn bản tin.

 

Hoàng đế khẽ cụp mi mắt, liền thấy bàn đặt một chiếc hộp gấm nhỏ. Hộp gấm gắn tua rua, hỏi: “Đây là gì?”

 

“Bệ hạ, đây là hồi lễ Chiêu Dương công chúa chuẩn cho mỗi vị tân khách.”

 

Ồ, đây là thứ mà Nam Quốc sứ thần thèm để mắt tới.

 

Hoàng đế tiện tay mở hộp.

 

Ngay đó đột ngột thẳng dậy!!

 

Tăng Thọ Phù!!

 

Hoàng đế bỗng nhiên ngẩng mắt khắp trường, mười mấy bàn tân khách, mỗi đều một hộp gấm bên tay!!!

 

 

Loading...