Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 318:--- Cùng sống chung chăn, cùng chết chung huyệt ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 10:41:59
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Tìm công chúa điện hạ Nam Quốc lưu lạc bên ngoài, Mộ Bạch trong lòng vui mừng mà thôi.”

 

“Cô cô của lưu lạc dân gian, chẳng chịu bao nhiêu khổ cực.”

 

“Có thể trở về Nam Quốc, Mộ Bạch mừng cho nàng.”

 

Hứa thị trong lòng khẽ run, khẽ nhíu mày, một lời.

 

“Ồ? Đã tìm thấy tung tích ?” Hoàng đế nâng chén , lộ vẻ mặt.

 

“Đã tìm thấy manh mối, nhanh sẽ tin tức.”

 

Nam Mộ Bạch trong lòng thầm, đủ loại dấu hiệu cho thấy, cô cô của phàm nhân Bắc Chiêu thu dưỡng.

 

Trở về Nam Quốc, chỉ sợ đến xương cũng chẳng còn!

 

Nếu thể triệu hồi Thần, chính là quân cờ bỏ.

 

Hắn liếc Hứa thị đang tâng bốc, trong lòng khinh thường.

 

Phàm nhân đúng là thiển cận, dù mang nhiều vinh dự đến mấy cũng chẳng tác dụng gì với Nam Quốc.

 

Đây ắt là niềm vui của ếch đáy giếng.

 

Sau yến tiệc trong cung, Lục Triều Triều theo mẫu rời cung.

 

Lục Nghiễn Thư từ khoa cử, trưởng thành cực kỳ nhanh chóng, khi Hàn Lâm Viện, đồng thời dạy dỗ Thái tử.

 

Chỉ trong vỏn vẹn một năm, thăng chức nhanh chóng.

 

Dung mạo xuất chúng, văn tài trác tuyệt, là Thái tử Thiếu phó trẻ tuổi.

 

Cận thần Thiên tử.

 

Trong kinh thành, là bạch nguyệt quang trong lòng các cô nương.

 

Giờ phút , khỏi cổng cung.

 

Nữ tử đội mũ che mặt từng bước theo , nam nhân trẻ tuổi vận quan phục khá dáng quan uy. So với đây càng thêm vài phần đáng chú ý.

 

Bất kỳ ai ngang qua cũng sẽ ngoái thêm vài .

 

“Cô nương tự trọng, xin đừng theo Lục mỗ.” Lục Nghiễn Thư giơ tay ngăn .

 

Vẻ cự tuyệt nơi hàng mày lộ rõ chút nghi ngờ.

 

“Nghiễn Thư, cứu . Nghiễn Thư…” Khương Vân Cẩm vén mũ che mặt lên, chỉ thấy nữ tử mũ nước mắt giàn giụa.

 

Nàng sợ Lục Cảnh Hoài phát hiện, thậm chí trong phủ còn cho nha cận giả dạng thành .

 

Lục Nghiễn Thư thấy nàng, mày mắt chợt lạnh.

 

Lui ba bước, thần sắc lạnh băng, lộ vài phần chán ghét.

 

“Lục phu nhân, xin hãy tự trọng! Đã là nhân duyên mà nàng tốn hết tâm cơ cầu , thì hãy hảo hảo chịu đựng !” Lục Nghiễn Thư dây dưa với nàng thêm nữa.

 

Khương Vân Cẩm vén ống quần lên, Lục Nghiễn Thư đột ngột lưng .

 

“Lục phu nhân xin tự trọng!” Hắn quát lớn.

 

Khương Vân Cẩm ngây dại bóng lưng của .

 

“Nghiễn Thư… cứu ? Trước đây chỉ trầy da, đều lén lút trèo tường dỗ dành . Chàng cứu …”

 

“Lục Cảnh Hoài bệnh, chính là một tên điên!”

 

“Hắn là một tên điên.”

 

“Hắn…” Khương Vân Cẩm hận đến nghiến răng, nàng đầy vết răng cắn, mỗi vết đều rớm máu.

 

Hắn oán hận Khương Vân Cẩm hòa ly, càng oán hận Khương Vân Cẩm tơ tưởng Lục Nghiễn Thư.

 

Đó là nghịch lân của , nghịch lân thể chạm .

 

Nay Lục Viễn Trạch vì lão thái thái qua đời mà thủ hiếu ba năm, tước vị Hầu phủ cũng mất, Lục gia giờ chỉ là một nhà nghèo rớt mồng tơi.

 

Nàng hòa ly.

 

Lục Cảnh Hoài là một tên điên sợ gì cả, mặc kệ Khương gia gây áp lực, quyết hòa ly.

 

Ngược còn ngày ngày giày vò Khương Vân Cẩm, khiến nàng đau khổ c.h.ế.t.

 

“Nghiễn Thư, trong lòng . Trong lòng ? Chàng che chở bao năm, vì thể che chở thêm một nữa?”

 

Mèo Dịch Truyện

“Cẩm nương , cứu ?”

 

“Cẩm nương vị hôn thê của bao năm, ít nhiều cũng chút tình nghĩa chứ… Ta sẽ giày vò đến c.h.ế.t mất!” Nàng quỳ đất cầu xin, tiến lên kéo ống quần Lục Nghiễn Thư.

 

Nơi góc rẽ, ẩn hiện truyền đến tiếng chuyện.

 

Khương Vân Cẩm khẽ c.ắ.n răng ngọc, đáy mắt nàng dâng lên màn sương.

 

Từng chút một vén mở xiêm y ở vai, để lộ bờ vai thơm ngát đầy vết thương.

 

“Là ép , Nghiễn Thư, là ép . Ta chỉ thoát khỏi biển lửa, chỉ trở về điểm ban đầu…” Nàng vén xiêm y, liền lao thẳng về phía Lục Nghiễn Thư.

 

nàng còn kịp đến gần Lục Nghiễn Thư.

 

Liền cảm thấy da đầu đột ngột ai đó túm chặt, truyền đến một cơn đau dữ dội, đau đến mức nàng kinh hãi kêu lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-318-cung-song-chung-chan-cung-chet-chung-huyet.html.]

 

Dường như cả da đầu đều lột .

 

“Tiện phụ, tiện phụ ngươi! Ngươi xem là gì? Ban đầu là ngươi quyến rũ , là ngươi vứt bỏ Lục Nghiễn Thư, là ngươi chê vướng víu, chê đáng c.h.ế.t, ngươi dám bỏ rơi ?”

 

“Đừng hòng! Ngươi đừng hòng bỏ rơi !”

 

Lục Cảnh Hoài hai mắt đỏ ngầu, hiển nhiên là một tên điên.

 

Hắn hai tay túm chặt tóc Khương Vân Cẩm, thậm chí còn cuộn trong tay, hung hăng kéo nàng lùi .

 

“Ngươi dám báo cho ? Lục Nghiễn Thư, ngươi thật độc ác!” Khương Vân Cẩm sợ hãi thét lên.

 

Nàng thấy tiếng Lục Cảnh Hoài liền run rẩy.

 

“Độc ác? Ta e độc ác bằng ngươi.” Lục Nghiễn Thư thần sắc đạm mạc.

 

Lục Nghiễn Thư là chính nhân quân tử, báo thù, quang minh chính đại báo thù.

 

Khương Vân Cẩm định bôi nhọ thanh danh của , thì đừng trách tâm địa sắt đá.

 

Lấy gậy ông đập lưng ông.

 

Lục Nghiễn Thư từ đầu đến cuối thèm Lục Cảnh Hoài lấy một .

 

Hắn, từ đến nay bao giờ là đối thủ của .

 

Sự thờ ơ của Lục Nghiễn Thư kích thích Lục Cảnh Hoài như một con thú dồn đường cùng. Lục Nghiễn Thư coi thường , chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với .

 

Bản , thậm chí còn xứng đối thủ của Lục Nghiễn Thư.

 

Giống như thời niên thiếu, vĩnh viễn bằng một ngón tay của Lục Nghiễn Thư.

 

“Ngươi thắng , sảng khoái lắm ? Lục Nghiễn Thư, ngươi thể sống bao lâu nữa? Chút quyền mưu, chút địa vị đó của ngươi, đối với Nam Quốc mà , chẳng đáng để e sợ!” Lục Cảnh Hoài thần sắc điên cuồng, trong mắt là sát ý ngọc đá cùng tan.

 

Lục Nghiễn Thư trong lòng trùng xuống, ngọc bội song long của mẫu năm đó, nhiều từng ấn tượng.

 

33_Đoàn Bùi thị càng là nhớ mãi quên.

 

Lục Cảnh Hoài , cũng gì lạ.

 

“Ha ha ha ha, Nam Quốc chính là nơi chôn thây của các ngươi.”

 

“Nam Quốc chính là mồ chôn của các ngươi…”

 

Hắn từng cước từng cước đá Khương Vân Cẩm, đau đến mức Khương Vân Cẩm co quắp .

 

“Đau quá… Đau quá, bụng đau quá.” Khương Vân Cẩm thần sắc hoảng hốt, thổ huyết ngã xuống đất, ôm bụng ngừng kêu rên.

 

Chỉ cảm thấy một luồng nóng từ bụng chảy .

 

Dường như thứ gì đó đang mất .

 

Mùa đông Bắc Chiêu cực kỳ lạnh lẽo, lạnh đau, khiến nàng hối hận đến tột cùng.

 

, vì bỏ Lục Nghiễn Thư?!

 

!!

 

Vết m.á.u chảy dọc xuống hai chân, vết m.á.u đỏ tươi chói mắt và rực rỡ.

 

Lục Cảnh Hoài vết máu, ngẩn .

 

Hắn giờ đây bóng ma về chuyện nam nữ, cũng chỉ cùng Khương Vân Cẩm đồng phòng một .

 

Giờ khắc thấy vết m.á.u hai chân nàng, điên điên khùng khùng khẩy: “Tiện phụ, ngươi mang theo hài tử của cũng dám ngoài câu dẫn nam nhân?”

 

Hắn hề cố kỵ Khương Vân Cẩm.

 

Túm chặt tóc nàng, trực tiếp kéo Khương Vân Cẩm đầy m.á.u về phủ.

 

Kéo tóc nàng, lôi nàng đầy máu, qua nửa thành.

 

Vết m.á.u loang lổ khiến rợn .

 

Khương gia khi nhận tin, Khương Vân Cẩm thẹn giận, đau đến tê dại, ngất lịm.

 

Lục Viễn Trạch say khướt ôm bầu rượu, ngã vật bậc thềm, miệng lẩm bẩm: “Vân nương…”

 

Bị Khương gia trong cơn thịnh nộ đ.á.n.h đập tàn nhẫn.

 

Khương gia cố gắng đưa Khương Vân Cẩm về, nhưng Lục Cảnh Hoài hai mắt điên dại Khương phu nhân, kiên quyết : “Nàng là phu nhân cưới hỏi đàng hoàng, sống là thê tử của Lục Cảnh Hoài , c.h.ế.t là quỷ của Lục Cảnh Hoài ! Kẻ nào dám đưa nàng , lập tức c.ắ.t c.ổ nàng ngay bây giờ?”

 

“Trực tiếp hiến tế tổ tiên Lục gia !”

 

Khương phu nhân đến mềm nhũn đất: “Oan nghiệt, đều là oan nghiệt.”

 

“Sao gả cho tên điên nhà ngươi! Ngươi kéo c.h.ế.t Cẩm nương của !!”

 

“Nghiễn Thư công thành danh toại, là chính nhân quân tử, bỏ , mà trúng tên điên độc ác nhà ngươi!” Khương phu nhân hối hận đến ruột gan đứt từng khúc.

 

Lục Cảnh Hoài thể sớm rút cạn, giờ phút khóe miệng tràn vết máu.

 

Hắn điên cuồng nuốt xuống, thậm chí còn l.i.ế.m liếm khóe miệng đầy máu, Khương phu nhân đến phát điên.

 

“Chúng , ở bên trọn đời.”

 

“Sống chung chăn gối, c.h.ế.t chung nấm mồ…”

 

 

Loading...