Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 307:--- --- Tuyệt Vọng Sụp Đổ ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 10:41:48
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Ôi chao…” “Các ngươi mau mái vòm phía địa cung…” Bên trong địa cung bỗng vang lên tiếng kinh ngạc.

 

Dung Triệt cau mày: “Ta xuống xem .” Y tức thì điểm vài tiến địa cung.

 

Giờ đây địa cung bảo vệ, tất cả phép tiến .

 

“Khi khai mở địa cung, mái vòm khắc họa nhiều bích họa. Bích họa sinh động như thật, nhưng vì mái vòm khá cao nên ai hư hại, bảo tồn khá nguyên vẹn.” Chu phó tướng sớm dò hỏi rõ ràng.

 

“Vốn dĩ bên trong địa cung đèn trường minh và minh châu, chiếu sáng địa cung như ban ngày.” Giờ đây, minh châu và đèn trường minh cạy lấy, bên trong địa cung tối đen như mực.

 

Lục Chính Việt giơ cao ngọn đuốc.

 

“Trên vách đá, khắc ghi hẳn là chủ nhân địa cung nhỉ?” Dung Triệt ngẩng mắt lên.

 

Trên vách đá, phần lớn là bảy thiếu niên vây quanh một nữ tử phong thái tiên nhân thoát tục.

 

Bức cuối cùng vách đá, thiếu nữ tựa như phi thiên lơ lửng giữa trung, bách tính phủ phục chân nàng mà rơi lệ.

Mèo Dịch Truyện

 

“Thiếu nữ , nhất định chính là chủ nhân địa cung.” Dung Triệt thì thầm.

 

Lục Chính Việt về phía , đây, chính là tiền thế của Triều Triều ?

 

Bảy vị tử thần linh lúc nhỏ ?

 

“Tướng quân, mau . Có một thiếu niên rơi lệ!” Mọi theo ngón tay tới, chỉ thấy một trong các tử, trong ánh mắt ứa lệ đen, từng chút một nhỏ giọt xuống theo vách đá.

 

Mọi kinh hãi tột độ, càng thêm hoảng sợ.

 

Đôi mắt của y, tựa như vẫn luôn dõi theo .

 

“Ta mà cảm thấy, y tựa như thể thấy …” “Thật đáng sợ, luôn cảm thấy y đang ở đây dõi theo chúng …” 【Trực giác cũng khá chuẩn đó nhỉ, y vẫn luôn nương tựa vách đá, chỉ bây giờ đang dõi theo các ngươi…】 【Ngay cả khi đập phá cướp bóc, y cũng lặng lẽ dõi theo các ngươi.】 【Ngày hôm đó đúng là thời kỳ suy yếu của y, bằng hôm bộ Hoang Thành đều sẽ tàn sát hết.】 Lục Triều Triều thở dài trong lòng. 【Tinh Hồi Tinh Hồi, nên gì với ngươi đây…】

 

Lục Chính Việt tay run lên, ngọn đuốc suýt nữa rơi xuống đất.

 

“Kìa, tượng chiến thần uy phong lẫm liệt khắc cửa địa cung, giống thiếu niên quá chừng…”

 

Lục Chính Việt mí mắt điên cuồng giật liên tục.

 

‘Á!! Đệ tử của là thần linh! Thần linh đích canh giữ địa cung cho nàng!!’ ‘Á á á, đám ngu xuẩn , ngay mặt thần linh mà đào mộ!!’ ‘Tức c.h.ế.t tức c.h.ế.t , liên lụy bách tính vô tội vạ lây!’ Lục Chính Việt thầm mắng trong lòng!

 

Đột nhiên, trong đám đông một chưởng quỹ mặt mày xanh xao, hai tay cung kính ôm minh châu bước .

 

“Ta nguyện xin trả minh châu.”

 

Đợt đầu tiên cướp đoạt minh châu qua đời.

 

Những , đều là bách tính vô tội liên lụy.

 

Họ chỉ vì buôn bán trong thành, mà gián tiếp phát sinh liên hệ.

 

“Đây là do kẻ cướp đoạt mang đến để trừ nợ. Ta nguyện dâng lên chủ nhân địa cung, nguyện hưởng ánh sáng.” Chưởng quỹ bước những bước nhỏ tiến lên, hai tay cung kính ôm minh châu, dập đầu một cái cung kính trong địa cung.

 

“Người yêu thương thế nhân, thế nhân quấy rầy sự thanh tịnh của . Thay họ dập đầu tạ với .”

 

Dập đầu xong, liền đặt minh châu về chỗ cũ.

 

Lần lượt từng , trong đám đông ít bách tính bước , tự động đặt minh châu về chỗ cũ.

 

Rồi dập đầu tạ .

 

Có bách tính mang chổi đến, quét dọn sạch sẽ những ô uế bên trong địa cung.

 

“Mang nước đây, tẩy rửa địa cung một lượt.” Hoang Thành giữa sa mạc, nơi lấy nước cực xa, giờ khắc ai dám chậm trễ, lượt lấy nước để rửa sạch.

 

“Đám c.h.ế.t tiệt , lấy tiền bạc thì cứ lấy tiền bạc, còn đập phá địa cung thành bộ dạng chứ. C.h.ế.t cũng xuống địa ngục chuộc tội…” Mọi phẫn nộ mắng mỏ.

 

“Sửa chữa địa cung mới là phiền toái lớn…” “Còn cả tòa ngọc sàng hủy hoại nữa.”

 

Lục Chính Việt hít sâu một : “Phái ngoại địa mời thợ thủ công đến, gửi thư bách lý cấp tốc về cung.”

 

Sau khi quét dọn sạch sẽ địa cung, mặt đất rải tiền bạc lên.

 

Không ai dám giấu riêng.

 

Những thứ lấy , tất cả đều trả .

 

Thậm chí còn c.ắ.n răng, lấy một phần tiền tiết kiệm của để thêm chút thành ý.

 

“Thay cho những tên hỗn đản vô dụng, xin tạ tội với .”

 

Mọi thứ trở về vị trí cũ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-307-tuyet-vong-sup-do.html.]

 

Chỉ đợi vài ngày nữa thợ thủ công đến nơi, sửa chữa ngọc sàng.

 

Mọi rút khỏi địa cung.

 

Mọi chỉ cảm thấy mặt đất rung chuyển, lắc lư đến mức gần như vững, Lục Chính Việt vội vàng đỡ Ôn Ninh.

 

“Chuyện gì ?” “Sa mạc cũng địa chấn ?” “Mau địa cung!!” Trước mắt bao , địa cung mà từng chút một lún xuống, vô bùn cát trào lên, từng chút một che lấp dấu vết.

 

Địa cung lún xuống, trở về sâu trong sa mạc, còn ai quấy rầy sự an bình của nàng.

 

Chốc lát, chân khôi phục yên bình.

 

Chu phó tướng tiến lên dẫm dẫm: “Mất , ôi chao, địa cung mất .”

 

Mọi trố mắt: “Chủ nhân địa cung tha thứ cho chúng ? Ôn dịch, biến mất ?”

 

“Không hề, những đốm đỏ càng nặng hơn.” Phu nhân tựa như mất hết sức lực, ngã xuống đất.

 

“Trước hết về thành.”

 

Mọi hùng hậu trở về thành, chỉ điều khí nặng nề, tất cả đều cúi gằm đầu gì.

 

Trong thành lan tỏa một luồng tử khí nồng đậm.

 

Thậm chí bắt đầu lóc t.h.ả.m thiết, dặn dò hậu sự.

 

Họ thể đối kháng với bệnh tật, nhưng đây là thiên phạt, ai dám nảy sinh ý nghĩ chống trời.

 

Lục Triều Triều dẫn Tinh Hồi nấp trong góc.

 

“A Hồi, địa cung trở về sâu trong sa mạc, ngươi tha thứ cho họ đúng ?”

 

Tinh Hồi thần sắc đờ đẫn, khẽ gật đầu.

 

Lục Triều Triều u uất thở dài.

 

Tinh Hồi tha thứ cho họ, nhưng sát khí y thể tự khống chế, cứu lê dân bách tính.

 

“Ngươi đó ngươi, nếu thần giới ngươi nhập ma, e rằng sẽ phái vây quét ngươi đó. Sao còn mau mau khôi phục thanh tỉnh…”

 

Lục Triều Triều hai tay chống nạnh, bộ dạng hung dữ.

 

Tinh Hồi, hề hồi đáp.

 

28_Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, bên trong Hoang Thành đông đảo bách tính gục ngã, ôn dịch quấn , cố gắng chống đỡ một cuối rời .

 

Mọi rõ nguyên nhân, cũng tháo bỏ khăn che mặt.

 

“Mọi chuyện chỉ vì lòng tham mà . Chỉ mong thể thức tỉnh thế nhân, đừng gây tội nghiệt, thiên đạo luân hồi, trời xanh nào dung tha ai chứ.”

 

Lục Triều Triều đường phố.

 

Trên mặt đất ngổn ngang la liệt bách tính, mặt tất cả đều phủ đầy những đốm đỏ đáng sợ, ẩn ẩn phát mùi thối rữa.

 

Không chỉ thối rữa, mà còn nỗi đau đớn kịch liệt thể chịu đựng .

 

“Đau quá…” “Toàn từ xuống chỗ nào cũng đau, ngay cả hô hấp cũng như d.a.o c.ắ.t c.ổ họng…” “Chống nổi nữa , sắp chống nổi nữa …” Tiếng vang khắp nơi, khắp trời là tiền giấy, bộ Hoang Thành, đều lan tỏa sự tuyệt vọng.

 

Lục Chính Việt mắt đỏ hoe: “Đã thống kê qua, ước chừng hơn hai vạn chạm tài vật địa cung. Tất cả đều lượt xuất hiện triệu chứng…”

 

“Trong cung ?” “Bệ hạ thỉnh cầu pháp sư Hộ Quốc Tự, nhưng pháp sư tuổi cao, mệt mỏi, kịp.”

 

“Chúng còn xem như may mắn, Đông Lăng chịu ảnh hưởng lớn hơn.” Đông Lăng giáp giới với Hoang Thành, bách tính hai bên vốn dĩ qua .

 

Ngày địa cung hiện thế, Đông Lăng ỷ thể cường tráng, cướp đoạt càng nhiều.

 

Thậm chí còn thương , thấy máu.

 

“Gia gia, đừng c.h.ế.t, c.h.ế.t , con …” Nha đầu sáu bảy tuổi ôm lấy lão gia tử thối rữa, đến mức thở .

 

Sinh mạng của họ, bước đếm ngược.

 

“Nếu Nhàn Đình ở đây thì . Nhàn Đình là thần sinh mệnh, thể tịnh hóa ma vật.” Lục Triều Triều thở dài.

 

Đột nhiên… Tiểu gia hỏa nghiêng đầu, tò mò : “Kìa, Nhàn Đình là thần sinh mệnh, là sư phụ của y… Ta thể triệu hồi y nhỉ?”

 

Lục Triều Triều trong lòng chắc chắn.

 

Dẫu , Minh gia Nam Quốc tín ngưỡng thần sinh mệnh nhiều năm, lâu triệu hồi Thần giáng Nhàn Đình.

 

 

Loading...