Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 301:--- Ai là kẻ xui xẻo ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:03:37
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Chính Việt truyền dọn thức ăn . Dành một phần đồ ăn vặt riêng cho Triều Triều. Lại sai chuẩn một bàn tiệc khác. Tuy quá xa hoa, nhưng cũng đủ trang trọng.

 

Lục Chính Việt thong thả nhấp một ngụm canh, thần sắc chút hoảng hốt. “Trong thành gì bất thường ?” “Có khi nào là Đông Lăng hạ độc?” Ôn Ninh hỏi.

 

Lục Chính Việt dứt khoát lắc đầu: “Đông Lăng tuy man rợ, nhưng cũng đến nỗi thương địch một nghìn, tự tổn tám trăm. Tình cảnh của bọn chúng còn tệ hơn cả Hoang Thành.” “Vả , vì tướng lĩnh quản thúc nghiêm, ôn dịch ngấm ngầm dấu hiệu lan rộng khắp nơi.” “Chẳng quá ba ngày, sẽ lan đến Hoang Thành của Đông Lăng.” “Lần Đông Lăng c.h.ế.t cũng tàn phế.”

 

Mèo Dịch Truyện

Mọi dùng xong bữa trưa đơn giản, cũng chẳng tâm trạng nghỉ ngơi, liền theo Lục Chính Việt ngoài tuần tra. Lục Chính Việt cẩn thận kiểm tra khăn che mặt cách ly của Triều Triều và Ôn Ninh. Giữa hàng mày tràn đầy lo lắng. giờ thành, gì cũng kịp.

 

“Đến trường thiêu xem .” Dung Triệt . Lục Chính Việt đầu, trong thành khắp nơi đều tướng sĩ canh gác, dọc đường đều chào hỏi.

 

Trường thiêu tướng sĩ canh gác bốn phía, chỉ từ xa những t.h.i t.h.ể chất cao như núi, trong lòng vô cùng chấn động. Thi thể chất cao đến nỗi ngẩng đầu mới thấy đỉnh. Làn da trần trụi của những đó, đều là những đốm đỏ lớn, những đốm đỏ bộ lở loét, vô cùng đáng sợ.

 

“Đừng !” Lục Chính Việt che mắt nàng . Lục Triều Triều nghi ngờ gỡ tay . Kỳ lạ, vì bọn họ đều một luồng khí tức kỳ lạ.

 

“Trong thành thời gian chuyện gì lớn xảy ?” Lục Triều Triều tò mò hỏi. Lục Chính Việt định lắc đầu, liền : “Cũng chẳng chuyện gì to tát. Nàng cũng Hoang Thành bốn phía đều là sa mạc, chỉ là bên ngoài Hoang Thành phát hiện một tòa địa cung.”

 

“Trong địa cung nhiều vật bồi táng. Khi đó đang dẫn binh giao chiến với Đông Lăng, lúc phát hiện thì địa cung vét sạch. Mà thôi, đó cũng là chuyện nửa tháng .” “Sau từng truy đòi tiền bạc, nhưng cũng đòi .” Lục Chính Việt gãi gãi đầu.

 

“Tòa địa cung đó vốn định bẩm báo cho Bệ hạ, nhưng xuất hiện ôn dịch, ngược gác chuyện .” Lục Chính Việt thấy Triều Triều nghi ngờ địa cung, liền . “Thật chúng dẫn đại phu đến địa cung kiểm tra , bất kỳ dấu vết độc hại nào.”

 

Dung Triệt gật đầu: “Lát nữa sẽ cho Thái y qua đó xem .” “Không thể bỏ qua bất kỳ nơi nào bất thường.” “Tối nay, cũng xem nhé?” Lục Triều Triều cẩn thận hỏi.

 

“Thật , cũng chẳng gì đáng xem. Nghe , lúc địa cung mở , bên trong vàng bạc vô , tiền đồng đầy đất, thậm chí còn ít ngọc khí. Giờ đây địa cung trộm sạch bách, chỉ còn hai bức tường.” Lục Chính Việt khỏi .

 

“Hì hì, xem kẻ xui xẻo nào đào địa cung chứ.” Lục Triều Triều che miệng trộm. “Cái miệng lanh lợi.” Lục Chính Việt véo nhẹ mũi nàng.

 

Lục Chính Việt chỉ mong nàng ít đến khu dịch tễ gì, liền để nàng ngày mai cùng Thái y xem địa cung. Trở về khi tuần tra, là đêm khuya.

 

Các Thái y sắc mặt ngưng trọng, tình hình nghiêm trọng hơn tưởng tượng, một lão Thái y thậm chí còn hoài nghi nhân sinh. “Kỳ lạ, hiệu quả với phương pháp điều trị! Ngay cả kim châm châm , ngược còn kích thích độc tố lan rộng hơn, đẩy nhanh quá trình.” “Chuyện thì thôi , rõ ràng là đối chứng hạ dược, kích thích bệnh nhân nôn huyết trọc.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-301-ai-la-ke-xui-xeo.html.]

Mấy vị Thái y vây quanh một vòng, chút phép tắc nào. Bắc Chiêu khi lập quốc, cũng từng một trận ôn dịch. Không đến việc chữa khỏi, ít nhất cũng thể tìm phương pháp, thể kéo dài tiến trình của ôn dịch.

 

Mọi bàn bạc đến đêm khuya, cho đến khi chân trời ló rạng màu trắng bạc, mới mệt mỏi chợp mắt một lát. Một nhóm lão Thái y tóc bạc râu trắng, xương cốt dường như rã rời, cũng dám nghỉ ngơi nhiều. Ngủ thêm một khắc, sẽ bá tánh bỏ mạng.

 

Lục Triều Triều dùng xong bữa sáng, các Thái y liền mệt mỏi dậy. Mang theo quầng thâm mắt đậm đặc, vẫn cố gắng chống đỡ thể địa cung. “Một nửa địa cung, một nửa y quán.” Thái y phất tay, đeo mặt nạ dày, dám để lộ da thịt ngoài.

 

Lối địa cung ngay gần ngoài thành. Ngoài Hoang Thành gió cát ngập trời, Lục Triều Triều há miệng, liền ăn một bụm cát. “Phì phì phì…” Lục Triều Triều liên tục nhổ nước bọt.

 

“Bảo nàng đeo mạng che mặt, chịu chứ gì.” Lục Chính Việt trộm. “Hoang Thành khí hậu cực kỳ khắc nghiệt, vì vẫn luôn là nơi lưu đày. Có thể đến Hoang Thành, c.h.ế.t cũng mất nửa cái mạng, khó khăn lắm mới đến đích, cũng chắc thể chống chọi qua thời tiết khắc nghiệt.”

 

“Khoảng thời gian xuất hiện bão cát khổng lồ, ngoài cửa nhà bá tánh đều cát lấp nửa cửa. Dọn cát cũng mất nửa ngày trời.” “Địa cung ngoài thành từ đó mới lộ manh mối.”

 

Người bá tánh dẫn đường phía ánh mắt sáng rực : “Tổ tiên chúng đời đời sống ở Hoang Thành, từng trong sa mạc địa cung bao giờ. Ngày đó, địa cung hiện thế, các vị thấy chứ… chậc chậc…”

 

“Trong sa mạc xuất hiện ráng mây ngũ sắc, thu hút bá tánh trong thành lũ lượt vây xem.” “Ráng mây chiếu rọi lên địa cung, lộ cánh cửa lớn…” Người đàn ông tặc lưỡi: “Bá tánh ồn ào náo động, thừa lúc thành binh tới, cùng phá cửa địa cung.”

 

“Ai da, khoảnh khắc địa cung mở , bên trong vàng son lấp lánh, mắt suýt nữa thì lóa lên.” “Tiền đồng lát đầy đất, thậm chí còn xen lẫn những hạt dưa vàng lấp lánh. Mọi lập tức đỏ mắt, như phát điên xông địa cung, tranh đoạt bạc tiền đất.” “Mọi tranh đoạt đến đỏ cả mắt, thậm chí vì thế mà đ.á.n.h .”

 

“Có điên cuồng lao trong, ngay cả những ngọn đèn trường minh đang thắp sáng trong địa cung cũng đập vỡ mang .” “Trên tường còn khảm minh châu, bọn họ thậm chí còn đập cả tường xuống, mang cả đá . Giống như châu chấu qua sông, còn sót chút gì. Ngay cả dầu đèn trường minh cũng vớt sạch.”

 

Lục Chính Việt sắc mặt tối sầm: “Thật là hoang đường.” Giờ đây, lối địa cung. Chưa cần bên trong, thể thấy khắp nơi tan hoang. Trên cánh cửa đá dày nặng một hàng chữ nhỏ: 'Xin đừng quấy nhiễu sự an nghỉ của mộ chủ'. Phía cánh cửa đá, còn một hàng chữ nhỏ khác. Có thể thấy, là cho những kẻ lời khuyên, cố chấp .

 

“Nếu cố chấp , thể lấy thứ cần, khấu đầu tạ ơn, tuyệt đối quấy nhiễu vong linh trong mộ.” Lục Chính Việt nhướng mày. “Chủ nhân địa cung thật là thiện tâm.” Khấu đầu là thể lấy vật trong mộ.

 

Người bá tánh dẫn đường bĩu môi: “Chẳng ai khấu đầu cả.” “Thậm chí còn đ.á.n.h lớn trong địa cung, khiến địa cung trở nên tan hoang. Ngài xem, căn phòng hoang tàn đến nhường nào…” Trong khí thậm chí còn một mùi khó chịu.

 

Người đàn ông dẫn đường thấy trong nhóm quý nhân nữ quyến, liền ngượng ngùng . “Có giành vàng bạc, liền tiểu tiện lung tung trong địa cung.” Sắc mặt Lục Chính Việt trở nên khó coi: “Đồ sống c.h.ế.t, chút tôn ti trật tự!” lúc đó đang giao chiến với Đông Lăng, căn bản kịp trấn áp.

 

Đèn trường minh tường, cùng với minh châu, thậm chí cả bức tường cũng khoét thành từng mảng lồi lõm. Bên trong càng t.h.ả.m nỡ . Lục Triều Triều đầy vẻ chán ghét: “Kẻ đại oan nào t.h.ả.m đến , đào mộ mất …”

 

 

Loading...