Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 293:--- Bảo bối của Triều Triều ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:03:29
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục gia. Lục Triều Triều bĩu môi quỳ Phật đường, bên cạnh nàng còn quỳ một con chó. Truy Phong cong hai chân , bắt chước dáng vẻ của Lục Triều Triều, còn nhe răng ngốc nghếch .
“Đã sai ?” Hứa thị khẽ nhếch cằm.
Lục Triều Triều mặt mày khổ sở: “Con sai , nương, con tuyệt đối dám nữa. Cầu nương xá tội cho Triều Triều...” Tiểu oa nhi đáng yêu như băng tuyết tội nghiệp Hứa thị.
Trên hàng mi còn vương hai giọt lệ châu.
“ ở chỗ nào?” Hứa thị nghiêm mặt hỏi.
Tiểu gia hỏa nghiêng đầu, trầm mặc lâu : “Không thống nhất lời khai với Truy Phong ?”
Hứa thị hỏi Truy Phong, ngươi tiểu ?
Mèo Dịch Truyện
Truy Phong lắc đầu!!
Hứa thị tức đến ngửa : “Cho ngươi thêm một cơ hội để sắp xếp lời !”
Lục Triều Triều vội đến gãi đầu, búi tóc đầu cũng sắp bung , do dự : “Không tìm một chỗ kín đáo ?”
Hứa thị............
Hứa thị đỡ trán thở dài: “Ngươi... sai về Quốc Tử Giám, sai mang hai bộ đề tới. Để tỏ lòng trừng phạt, hai bộ!”
Biểu cảm mặt Lục Triều Triều tức khắc vỡ nát.
“Nương!!!” Nàng kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Nương là đ.á.n.h hài nhi một trận ? Nương, là lấy mạng Triều Triều a...” Lục Triều Triều lòng lạnh toát.
Trời ạ!!
Chỉ còn một ngày nghỉ, nàng hai bộ ??
Cứu mạng!!
Hứa thị chọc chọc trán nàng: “Lần để Truy Phong gánh tội! Ngươi xem Truy Phong kìa, cả ngày gánh tội cho ngươi, thành ch.ó ngốc !”
Hứa thị đau lòng cho Viên Thủ phụ a.
Gặp đồ nghiệt súc thế , thật sự thảm.
Mãi đến khi Hứa thị rời , Ngọc Thư mới lén lút đỡ tiểu chủ tử dậy. Lục Triều Triều tập tễnh lên, chọc chọc trán Truy Phong.
“Truy Phong, ngươi thật ngốc! Ngươi gật đầu chứ!! Uổng công cho ngươi ăn bao nhiêu xương gà như !” Lục Triều Triều tức tối.
Tập tễnh bước ngoài cửa.
Truy Phong liếc một cái, cũng tập tễnh theo . Dáng hệt như Lục Triều Triều, khiến Ngọc Thư và Ngọc Cầm nhịn mà lén .
Lục Triều Triều thấy càng tức giận: “Ngươi còn bắt chước !”
“Truy Phong thối, Truy Phong hư!!!” Tiểu gia hỏa tức đến kêu oai oái.
“Tối nay hội đèn lồng Trung thu, Triều Triều xem ?” Lục Nguyên Tiêu thò đầu .
“Còn múa rồng nữa.”
“Hôm nay kinh thành tổ chức phố ẩm thực, món ngon các nơi hội tụ, thật là náo nhiệt. Nghe bánh bò nướng sợi ngàn lớp ở thành bắc siêu ngon. Cắn một miếng giòn tan rụng vụn, bên trong thịt bò béo mềm mọng nước, thơm nức mũi...”
Lời còn dứt, Lục Triều Triều bên cạnh đến nuốt nước bọt ừng ực.
“Đi, , .”
Lục Triều Triều vui sướng mắt sáng lấp lánh: “Tam ca, mau , bánh bò nướng thật sự ngon đến ?”
“Đương nhiên , xếp hàng nửa canh giờ đó.”
Quả nhiên, trời còn tối, khắp nơi trong thành thắp đèn lồng.
Nhìn từ xa, giống như một con trường long uốn lượn.
Phố ẩm thực đông như nước, chen chúc chật cứng. Lục Nguyên Tiêu tìm một chỗ vắng vẻ để dừng xe ngựa.
Các nha liền xếp hàng mua bánh bò nướng.
Lục Triều Triều sốt ruột giậm chân, ngóng trông đợi gần nửa canh giờ mới mua .
Nha còn kịp gì, nàng c.ắ.n mạnh một miếng, nước thịt b.ắ.n tung tóe, nóng đến mức Lục Triều Triều kêu oai oái, nhưng chịu nhả .
“Mau mau mau, nhả !” Ngọc Thư vội đến đỏ mặt tía tai.
“Không, ngon... hứ... hứ...” Lục Triều Triều má phồng lên, nóng đến vành mắt đỏ bừng, cứng rắn nuốt xuống.
Tức đến mức Lục Nguyên Tiêu trợn tròn mắt.
“Oa, nóng ngon...” Lục Triều Triều khẽ hít một , miệng suýt chút nữa bỏng.
“Ngươi thật là mạnh mẽ. Mua hai cái lận, ngươi từ từ ăn, vội!” Lục Nguyên Tiêu đau lòng đến biến sắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-293-bao-boi-cua-trieu-trieu.html.]
Lục Triều Triều nhe răng .
Biết Tam ca ý , nàng cũng tiếp tục ăn nữa, chỉ treo chiếc túi nhỏ do Hứa thị .
Vừa ngẩng đầu lên, liền thấy xe ngựa của phủ Trấn Quốc Công ngang qua.
“Là Tư Tề ca ca, Tư Tề ca ca... cùng xem hội đèn lồng ạ?” Triều Triều nhón chân vẫy tay gọi lớn.
Trời còn tối, Lý Tư Tề dám chậm trễ chút nào liền vội vã về nhà.
Sợ rằng ở ngoài sẽ mù.
vén rèm lên, đối mặt với lời mời nhiệt tình của Lục Triều Triều.
Hắn chút do dự.
“Tư Tề ca ca, hội đèn lồng tối nay siêu náo nhiệt đó. Lại còn lễ hội ẩm thực nữa, cùng Triều Triều chơi ?” Tiểu gia hỏa mong đợi .
Tiểu tư khẽ kéo tay áo Lý Tư Tề.
Lý Tư Tề đôi mắt tủm tỉm , thể phản bác.
“Được.”
Chẳng màng tiểu tư phía ngăn cản, bước lên ôm Triều Triều: “Triều Triều nhiệt tình mời, Tư Tề ca ca dám từ chối?” Lý Tư Tề khẽ vuốt khóe mắt nàng.
Mắt Triều Triều thật .
Thấy Triều Triều , cũng từ tận đáy lòng mà vui sướng.
Tiểu tư phía sốt ruột đến tái mặt, trời sắp tối mà công tử còn về phủ!
Trưởng tôn Trấn Quốc Công là mù, truyền ngoài thì ?
Lý Tư Tề ôm Triều Triều, dẫn theo Lục Nguyên Tiêu, cùng đoán đèn lồng, cùng ăn kẹo hồ lô, tiểu tư chút cơ hội nào để chen lời.
Lục Triều Triều kéo Lý Tư Tề xuyên qua đám đông.
Bị chen chúc đến tóc tán loạn, nhưng đôi mắt nàng sáng như trời.
Đột nhiên...
Lục Triều Triều bỗng nhiên sắc mặt đại biến, thậm chí trở nên tái nhợt hoảng sợ, giọng cũng run rẩy: “Kẻ trộm! Có kẻ trộm!! Đồ trộm !!” Lục Triều Triều đột ngột kêu lớn, giọng thậm chí mang theo vài phần thê lương.
Mọi từng thấy Lục Triều Triều hoảng loạn đến .
“Cái túi nhỏ ?” Ngọc Thư kinh ngạc hỏi.
Chỉ thấy chiếc túi Lục Triều Triều, từ lúc nào cắt đứt.
Thị tòng nô bộc phân tán xung quanh, trong bóng tối thậm chí còn Ảnh vệ, phòng nghiêm ngặt như mà để kẻ trộm tay?
Ngọc Cầm sắc mặt bỗng nhiên biến đổi: “Ngọc bội ? Ngọc bội ở trong túi ?”
“Xong , mau báo quan!” Ngọc Thư vội vàng .
Gần đây là Tết Trung thu, an ninh kinh thành vốn nghiêm ngặt.
Chung đại nhân của Thuận Thiên Phủ càng thường trực trấn giữ.
Giờ phút Chiêu Dương Công chúa Bệ hạ sủng ái nhất mất đồ, vội vã chạy đến hiện trường.
“Chiêu Dương Công chúa mất vật quý giá ?” Chung đại nhân mồ hôi đầy đầu hỏi.
“Cực kỳ quý giá. Thật sự quý giá... đó là mạng của a!” Lục Triều Triều nước mắt lưng tròng, sắp thành tiếng.
Chung đại nhân thấy nàng như , cả sợ đến mềm nhũn.
Vội vàng hạ lệnh thành giới nghiêm, đóng cửa thành, cho phép !
Chung đại nhân sắc mặt cực kỳ khó coi: “Nghe ngọc bội đại diện Bệ hạ lâm, ngọc bội tùy của Thái hậu, còn tín vật của Thượng thư đại nhân, Trưởng công chúa và những khác, đúng ?”
Lục Triều Triều lau nước mắt: “, bánh bò nướng của . Bánh bò nướng mềm mọng nước... lò, còn nỡ ăn !”
“Chiêu Dương Công chúa yên tâm, hạ quan nhất định sẽ bắt kẻ trộm, trả ngọc bội cho !” Chung đại nhân liên tục lau mồ hôi, bảo bối mất gần như đại diện cho nửa triều đình!
“Ngọc bội trả cả, chủ yếu là bánh bò nướng của ! Nhất định trả !”
“Tổng cộng mấy miếng ngọc bội ?” Chung đại nhân giọng run rẩy.
Lục Triều Triều lóc : “Hai cái, hai cái bánh bò nướng! Tên trộm đáng c.h.ế.t ngàn , xếp hàng nửa canh giờ, mới c.ắ.n một miếng thôi!!”
Càng càng , Lục Triều Triều sụp đổ bật thành tiếng.
Vừa lau nước dãi.
Đồ ch.ó đáng c.h.ế.t ngàn , thật đáng c.h.ế.t a!