Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 292:--- Triều Triều Thật Là Tinh Quái ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:03:28
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nam Mộ Bạch tức giận đến mức trằn trọc cả đêm ngủ. Tại Nam Quốc, thần thú hộ quốc thiêng liêng bất khả xâm phạm, mà ở Bắc Chiêu… ai nấy đều cưỡi cả!! Dựa chứ! Ngày ngày cúng tế, còn dùng thần lực quý giá để cho ăn, thế mà nó còn tỏ vẻ hờ hững thèm để ý!!

 

Nam Mộ Bạch khoác áo lên, giữa sân mày nhíu chặt.

 

“Đã tìm tin tức của Công chúa cô cô ?” Nam Mộ Bạch hỏi ám vệ.

 

Ám vệ từ lúc nào xuất hiện giữa sân.

 

“Minh đại nhân ngày ngày ở trong quân, thuộc hạ dám quá công khai. Chỉ lén lút điều tra vài thông tin.”

 

“Những phái đến ban đầu, đột nhiên mất tích ở kinh thành, e rằng…” Giọng ám vệ ngập ngừng.

 

Nam Mộ Bạch khẽ khẩy: “Xem , vị cô cô của , đang ở ngay trong kinh thành.”

 

“Hãy điều tra xem, kinh thành từng xảy chuyện lớn gì. Liệu nhà nào, kẻ trộm ghé thăm .”

 

Ám vệ đáp lời, lặng lẽ rời .

 

Nam Mộ Bạch con hung thú trong sân, ánh mắt khẽ tối sầm.

 

Hoàng tổ phụ ngày càng già yếu, nhưng ngai vàng chần chừ truyền cho mẫu . Cứ khăng khăng tìm kiếm con gái lưu lạc bên ngoài, ai mà ông đang toan tính điều gì.

 

Mẫu thần linh hòa lực, thiên tư xuất chúng, chẳng lẽ còn sợ một nữ nhân phàm trần ?

 

Thật là trò .

 

Nam Quốc triệu thần, xem trọng nhất là huyết mạch chi lực.

 

Không thể triệu thần, dù Hoàng tổ phụ yêu thích đến mấy cũng thể lên ngôi Hoàng đế.

 

Khóe mắt Nam Mộ Bạch lướt qua vẻ khinh thường, Hoàng tổ phụ để Minh Lãng cùng, chẳng qua là sợ tay với nàng mà thôi.

 

Nam Mộ Bạch móc Nghiệm Linh Thạch trong lòng .

 

Nghiệm Linh Thạch trong suốt như pha lê, bên trong dường như ánh sáng lưu chuyển.

 

Hắn đặt tay lên Nghiệm Linh Thạch, Nghiệm Linh Thạch liền tỏa ánh vàng chói mắt.

 

Đây là thần linh chi lực của Tông Bạch Thượng thần.

 

Nếu là Minh gia, sẽ là màu xanh lục, lực lượng của Thần Sinh mệnh.

 

Tìm bảo vật thất lạc của Nam Quốc, đợi đo lường , chuyện đợi khi đo xong hãy .

 

Mèo Dịch Truyện

Nam Mộ Bạch trong sân hồi lâu, tiện tay hái một chiếc lá, hóa thành một chú chim nhỏ, phong ấn những chuyện xảy ở Bắc Chiêu đó, chú chim liền vỗ cánh bay cao.

 

Ngày hôm .

 

Lục Triều Triều ngáp bò dậy: “Hôm nay, ăn tiệc của tổ mẫu ?”

 

Ngọc Thư giấu ý : “Người nhớ rõ lạ lùng.”

 

Lục Triều Triều mày nở mắt , mặc cho Ngọc Cầm chải rửa cho nàng.

 

Gần trưa, Hứa thị mới mặc một bộ váy dài màu nhạt, dắt Triều Triều về phía Lục trạch.

 

Trong Lục trạch kèn trống vang lên, cách ba con phố cũng thể thấy khúc ai ca.

 

Điều khiến ngạc nhiên là Lục Cảnh Hoài phía đám đông, vẻ hiếu tử hiền tôn.

 

【Hề hề, lão thái thái mà , e là ván quan tài cũng giữ .】

 

“Lão thái thái cả đời kiên cường, kết quả để thứ tử đưa lên núi.” Người khác cũng lắc đầu thở dài.

 

“Cái trách ai ? Truy cứu đến cùng, kỳ thực tất cả đều do bà tự gây . Không thể thiếu việc bà tiếp tay.”

 

“Cái thời , con cái lời, tự dạy dỗ con cái nhà . Thà phá một ngôi miếu, hủy một cuộc hôn nhân.”

 

“Còn bà thì ? Ngược còn giúp con trai nuôi ngoại thất, giấu chính thê. Nghe còn cố gắng hạ độc Hứa thị, nhường chỗ cho ngoại thất. Đâu cái lý lẽ ! Đây, cũng coi như là báo ứng .” Mọi xì xào bàn tán.

 

Bữa tiệc tang ngon lắm, nhạt nhẽo như nước lã, Lục Triều Triều ăn no, liền đặt đũa xuống.

 

Trên eo nàng leng keng treo bảy tám khối ngọc bội.

 

“Con treo nhiều ngọc bội thế gì? Coi chừng rách váy…” Hứa thị nàng vẻ mặt cạn lời.

 

Lục Triều Triều ngẩng cằm: “Cho cha tiện nhân xem, thứ mà cầu mà .”

 

Hứa thị… Con đúng là ghi thù.

 

Giờ còn quên đến dậu đổ bìm leo.

 

Nàng , liền phát tiếng leng keng.

 

Lục Viễn Trạch ngây nàng… những khối ngọc bội eo nàng.

 

“Cha cha thích ?” Lục Triều Triều cầm một khối lên…

 

“Cái là Trưởng Công chúa cho đó. Cái là Thượng thư gia gia cho đó, cái là Thái hậu tổ mẫu cho đó, cái là Hoàng đế cha cha cho đó, cái là…”

 

Tiểu gia hỏa đếm lâu: “Cha cha thấy ?”

 

“Hồi đó đuổi khỏi phủ, ôm cái trong lòng đó.” Ôm cái hộp nhỏ đen sì.

 

Lục Viễn Trạch… khỏi đưa tay vịn quan tài của lão thái thái, thể càng ngày càng tệ, còn thể chống đỡ bao lâu.

 

Tiểu nha bên cạnh bưng một cái mâm nhỏ: “Lão gia, vật xử lý thế nào ạ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-292-trieu-trieu-that-la-tinh-quai.html.]

Ánh mắt Lục Viễn Trạch rơi cái mâm.

 

Ánh mắt chợt đọng , thở dần trở nên dồn dập.

 

“Kìa, tin đồn là thật ư? Kinh thành đồn rằng, tiểu nữ nhi do Phi thị sinh , khi chào đời cầm kỳ thạch trong tay, cứ ngỡ là giả chứ.” Vị phu nhân xem ngạc nhiên .

 

“Chào đời bạn sinh thạch, chỉ tiếc, c.h.ế.t trong bụng hung thú.”

 

Mọi đều tiếc nuối thôi.

 

Lục Viễn Trạch giận đỏ mắt, tuy những năm nay coi trọng Lục Cảnh Hoài, nhưng cho đến khi Lục Cảnh Dao đời, thấy khối bạn sinh thạch trong tay nàng , mới thực sự nhận sự phi phàm của con gái .

 

Lục Cảnh Hoài tài năng xuất chúng, Lục Cảnh Dao giáng sinh với bạn sinh thạch.

 

Cái giá tăng lên, khiến thể từ bỏ Hứa thị.

 

Thực hiện hành vi dìm c.h.ế.t Triều Triều, cố gắng đổ tội cho Hứa gia.

 

“Đây mà là bạn sinh thạch gì chứ, đồ nghiệt chướng.” Lục Viễn Trạch lạnh lùng .

 

“Cho xem xem…” Khóe mắt Lục Triều Triều đột nhiên giật giật.

 

Nha Lục Viễn Trạch một cái, liền xổm xuống, để Lục Triều Triều vặn thể thấy.

 

“A…” Lục Triều Triều tảng đá nhỏ mặt, trợn tròn mắt.

 

【Đây là bạn sinh thạch của Lục Cảnh Dao, theo nàng đời ?】

 

Lục Triều Triều đầy mặt khó hiểu.

 

Này, đây Thần Thạch mà kiếp nàng khảm chuôi Triều Dương Kiếm ??

 

Chẳng qua, khi nàng tế thiên, Triều Dương Kiếm liền tung tích, lẽ vì thế mà thất lạc bên ngoài?

 

, ngay cả nàng còn tan xương nát thịt khắp cả núi sông đại địa.

 

Huống chi là một tảng đá nhỏ.

 

Lục Cảnh Dao vốn là linh hồn từ dị thế, c.h.ế.t một cách bất ngờ, âm sai dương thác nương nhờ Thần Thạch mà xuyên . Lại vì Thần Thạch bạn sinh, cho nên nàng khí tức của chính .

 

Mở Long văn ngọc bội, nhận gian truyền thừa.

 

Lục Triều Triều bĩu môi, nàng thể nhận bạn sinh thạch mà xuyên , cũng coi là chút cơ duyên, nếu dùng chính đạo, thì cũng thể tạo nên một phen thiên địa.

 

Cứ thích, dùng tà môn ngoại đạo.

 

“Hãy đặt vật quan tài của lão phu nhân, để nó bầu bạn cùng lão phu nhân xuống suối vàng .” Lục Viễn Trạch hít sâu một , chậm rãi .

 

“Vâng.”

 

Mọi đẩy quan tài , đặt tảng đá trong quan tài của lão thái thái.

 

Khối Thần Thạch , lão thái thái vẫn luôn coi là báu vật của Trung Dũng Hầu phủ. Từ đến nay rời , bảo vệ cực kỳ .

 

Sau , cứ mãi bầu bạn bên lão thái thái .

 

Giờ lành đến, Lục Viễn Trạch hô một tiếng khởi linh.

 

Mọi liền khiêng quan tài ngoài.

 

Nha rải giấy vàng, quan tài theo sát phía , Lục Viễn Trạch đích đỡ linh cữu đưa lên núi.

 

Lục Triều Triều xổm ở góc tường.

 

Kéo Trục Phong lầm bầm lầu bầu gì.

 

“Triều Triều, con đang ?”

 

Lục Triều Triều hoảng loạn giấu bàn tay nhỏ lưng: “A? Không, ạ. Triều Triều gì cả…”

 

Vừa xong… liền thấy tiểu gia hỏa ôm chân Hứa thị, òa thành tiếng.

 

“Nương, Trục Phong gây họa !!”

 

“Ô ô, bài tập phu tử giao cho con…”

 

“Trục Phong tè ướt !!”

 

“Triều Triều xong hết , ô ô ô…” Nàng ôm Hứa thị gào.

 

Hứa thị ngẩng đầu.

 

Liền thấy Trục Phong ngơ ngác ở góc tường, đất là vài tờ giấy vàng tè ướt. Mực bút dính nước loang , còn rõ chữ nữa.

 

Bị mực nước nhòe hết thành một mớ.

 

Lo việc tang ba ngày, Thủ phụ giao cho nàng một cuộn bài tập.

 

Lục Triều Triều thút thít .

 

“Nương chứng cho con, là Trục Phong tè ướt bài tập của con.”

 

“Trục Phong đúng ?”

 

Trục Phong: “Gâu gâu gâu!”

 

Hứa thị…………

 

 

Loading...