Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 290:--- Chọc Nam Mộ Bạch khóc ngất ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:03:26
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nam Mộ Bạch trân trân hộ quốc hung thú uy phong lẫm liệt, ngoan ngoãn thu mặt Lục Triều Triều. Từng miếng từng miếng một, nó ăn hết những món chay mà nó vô cùng ghét bỏ.

 

“Ngươi bao lâu đ.á.n.h răng thế? Lại bẩn hôi.”

 

“Tuy là sủng vật nhỏ, cũng giữ vệ sinh chứ.” Lục Triều Triều gọi một tiểu cung nữ đang run rẩy đến, bảo nàng bẻ một cành liễu về.

 

“Ngươi dùng cành liễu mà chải, chải sẽ sạch.”

 

“Chín cái đầu thì chín cái răng, bỏ sót cái nào nhé. Ta sẽ kiểm tra đó.”

 

“Ngươi dùng cái đuôi nhỏ cuộn cành liễu , chải từng cái đầu một. Ta kinh nghiệm, lời !” Lục Triều Triều vỗ n.g.ự.c đôm đốp.

 

Hứa thị há hốc miệng hết đến khác.

 

Trân trân con hung thú tàn bạo khát m.á.u trong truyền thuyết, dùng đuôi cuộn cành liễu, bơi khỏi cổng cung.

 

Lục Triều Triều chỉ định một tiểu cung nữ: “Đưa cho nó cái xô, múc chút nước, lát nữa cần súc miệng.”

 

Các tiểu cung nữ sợ hãi vô cùng, Lục hoàng tử bèn đích dẫn xách nước đưa tới.

 

Toàn bộ văn võ bá quan, cùng với sứ thần Nam Quốc, đều ngơ ngác con cửu đầu xà.

 

Huyết mạch thượng cổ uy phong lẫm liệt, dùng đuôi cuộn cành liễu, nhe hàm răng to lớn , chải từng cái đầu một.

 

Kỳ quái

 

Khó hiểu buồn .

 

Nam Mộ Bạch kinh hãi ôm ngực, hôm nay chịu một kích thích quá lớn!

 

“Chải, chải răng?” Ngươi đang đùa đấy !

 

Toàn bộ hoàng thất đều thờ phụng tổ tông của nó, ai dám bắt nó chải răng chứ??

 

Minh Lãng trợn tròn mắt, vẻ mặt như thể mới quen hộ quốc hung thú nhà .

 

“Ngươi là tiểu Hoàng tôn , năng bừa bãi! Hung thú tàn bạo hung ác? Trẫm thấy ngươi là cố tình mượn danh hung thú, hãm hại bách tính!”

 

“Ngươi tuy là Hoàng tôn Nam Quốc, nhưng cũng cho bách tính Bắc Chiêu một lời giải thích.” Hoàng đế liếc một cái.

 

Nam Mộ Bạch n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, Minh đại nhân lúc mới dậy : “Bệ hạ Bắc Chiêu, nhất định sẽ an ủi bách tính Bắc Chiêu, cho họ một câu trả lời thỏa đáng.”

 

Nam Mộ Bạch nghiến răng .

 

Hoàng đế cũng chẳng bận tâm.

 

Ngài đang sung sướng.

 

Bắc Chiêu chịu thiệt thòi Nam Quốc bao nhiêu năm ? Lần Triều Triều cuối cùng cũng giúp ngài giành thể diện, rửa sạch nỗi nhục!

 

Hộ quốc hung thú danh trấn thiên hạ của Nam Quốc, đến Bắc Chiêu chải răng ăn chay, thật nực .

 

“Nó tàn bạo? Đâu hung dữ? Ta thấy nó đáng yêu ngoan ngoãn mà.” Lục Triều Triều vẻ mặt vui Nam Mộ Bạch.

 

“Ngươi xem, nó đ.á.n.h răng sạch sẽ bao?”

 

“Ăn rau chay vui vẻ bao?”

 

Nam Mộ Bạch căng mặt, gì.

 

“Chiêu Dương Chiêu Dương, thể sờ nó ? Ta từng sờ qua hung thú .” Lục hoàng tử nịnh nọt dỗ dành Lục Triều Triều.

 

“Là thần thú.” Nam Mộ Bạch cứng miệng giải thích.

 

26_“Thần thú thượng cổ tồn tại mấy ngàn năm, là sủng vật của trời, ngạo khí tràn đầy, ngươi sờ là sờ ? Một kẻ phàm nhân hèn mọn, cũng dám mơ tưởng chạm thần thú!” Nam Mộ Bạch đầy vẻ châm chọc, ở Nam Quốc, những thể tiếp xúc và nuôi dưỡng nó chỉ là ít.

 

“Sao thể sờ? Còn thể cưỡi nữa chứ!” Lục Triều Triều phục.

 

Nam Mộ Bạch khinh thường đảo mắt.

 

Lục hoàng tử mắt đỏ hoe, cúi đầu, lúng túng .

 

“Ta thể sờ là thể sờ, lừa ngươi đấy! Đi nào, Lục ca, dẫn ngươi !” Lục Triều Triều nắm tay Lục hoàng tử chạy khỏi cửa điện, các triều thần vươn dài cổ, như cổ ngỗng, tò mò ngoài điện.

 

Thám hoa Lý Tự Khê đang bên ngoài cửa điện.

 

Đang ngẩng đầu mắng: “Ngươi đ.á.n.h răng thì cứ đ.á.n.h răng, nước súc miệng đừng nhổ bát rượu của !”

 

“Đồ hỗn xược, đồ hỗn xược, rượu còn uống !” Lý Tự Khê đẩy bàn ghế sang một bên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-290-choc-nam-mo-bach-khoc-ngat.html.]

Chuyện là chuyện gì !

 

“Hương Hương, Hương Hương…” Thân hình hung thú đang lắc đầu lia lịa khi đ.á.n.h răng đột nhiên khựng .

 

Cẩn thận cúi đầu Lục Triều Triều.

 

Nàng, nhận ???!!!

 

Toàn hung thú dựng hết vảy lên, mắt Nam Mộ Bạch lóe lên hung quang, nổi giận , nổi giận !! Cắn c.h.ế.t nàng , c.ắ.n c.h.ế.t nàng , c.ắ.n c.h.ế.t nàng !! Xúc phạm thần thú Nam Quốc của ! Cắn c.h.ế.t nàng !

 

Lục Triều Triều toe toét : “Ta thể gọi ngươi là Hương Hương ? Con rắn nhỏ nuôi, tuy lớn bằng ngươi, nhưng luôn cảm thấy các ngươi giống lắm…”

 

Dây thần kinh căng thẳng của hung thú đột nhiên giãn .

 

“Hương Hương, Lục ca của bao giờ chạm hung thú. Ngươi thể cho chạm ?” Nàng mong đợi Tương Liễu.

 

Đuôi Tương Liễu vẫn còn quấn bàn chải đ.á.n.h răng.

 

Lục hoàng tử, Lục Triều Triều.

 

Nam Mộ Bạch khẽ , đúng là tự tìm cái c.h.ế.t! Tương Liễu nóng tính, hoàng thất Nam Quốc thần lực hộ , nhưng mặt nó cũng cung kính đến cực điểm.

 

Ai ngờ…

 

Thần thú khựng , mặt , nó cúi xuống cái đầu cao quý của .

 

Lục hoàng tử căng thẳng đến toát mồ hôi hột, mắt sáng rực: “Thật sự thể ? Thật sự thể ?”

 

“Tương Liễu đồng ý , Lục ca mau chạm .”

 

Lục hoàng tử vươn tay, nhanh chóng sờ lên đỉnh đầu Tương Liễu: “Oa, lạnh quá, buốt quá, phụ hoàng, con sờ hộ quốc thú Nam Quốc .”

 

Nam Mộ Bạch???

 

Tại !!!

 

Tại !! Mỗi thỉnh hộ quốc thú giúp đỡ, nó đều tỏ vẻ cao cao tại thượng thèm đáp . Nam Mộ Bạch gần như dậm chân.

 

“Có thể sờ những cái đầu khác ?” Lục hoàng tử lớn tiếng hỏi.

 

Một cảnh tượng kinh ngạc hơn nữa xuất hiện.

 

Hộ quốc thú ngạo mạn của Nam Quốc lượt hạ thấp đầu, cho phép Lục hoàng tử từng cái một chạm .

 

Nhóm Nam Quốc gần như ngất .

 

“Tương Liễu cao quá, cưỡi đầu nó còn thú vị hơn cưỡi Truy Phong. Ngươi thử ?” Lục Triều Triều nhiệt tình mời.

 

Lục hoàng tử nhảy cẫng lên vì sung sướng, mặt đỏ bừng, tay nắm tay Lục Triều Triều run rẩy.

 

“Thật sự, thật sự thể ? Triều Triều !!!” Lục hoàng tử sắp òa lên.

 

“Đương nhiên thể. Chọn một cái đầu mà lên .”

 

Lục Triều Triều hào sảng phất tay.

 

Nam Mộ Bạch hoảng hốt dậy, suýt chút nữa đổ cả bàn: “Không !” Giọng cực kỳ lớn, tràn đầy tức giận.

Mèo Dịch Truyện

 

Mọi về phía , Nam Mộ Bạch cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng: “Thần thú, thể cưỡi!”

 

“Thần thú ai cũng thể cưỡi!”

 

“Ở Nam Quốc, chỉ phụ vương và mới thể điều khiển thần thú! Chiêu Dương công chúa, ngươi đừng tưởng thần thú vài phần mật với ngươi mà tự cho thể đạp lên đầu thần thú!” Nam Mộ Bạch thể cưỡi hộ quốc thú, cũng là do lén lút rót thần lực miệng thần thú. Mới dụ dỗ nó cam tâm tình nguyện vật cưỡi để oai. Đây còn là trong trường hợp nó vui vẻ mới thể đồng ý. Tương Liễu, đại diện cho địa vị tôn quý của Nam Quốc! Nếu để phàm nhân cưỡi lên đầu, còn thể thống gì?!

 

Lục Triều Triều liếc một cái nhạt nhẽo: “Lại cưỡi đầu ngươi, ngươi gấp cái gì?”

 

“Hương Hương, ngươi đồng ý ?” Lục Triều Triều mặt cảm xúc nó.

 

Tương Liễu bán ngoan trong tay nàng nhiều năm, dấu hiệu nàng sắp nổi giận.

 

Chín cái đầu đồng loạt gật lia lịa.

 

Nịnh hót ngoan ngoãn.

 

Nam Mộ Bạch, sắc mặt tái nhợt ngay lập tức, một mảng trắng bệch mặt.

 

“Chín cái đầu thể cưỡi chín , còn ai nữa ?” Lục Triều Triều hỏi.

 

Lần , cả khán phòng sôi trào!! Cưỡi, thần thú Nam Quốc, !! Thậm chí còn thể chơi như !! Hoàng đế kích động đến mức gần như ngất , còn chuyện như ??

 

 

Loading...