Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 274:--- Tự Tìm Đường Chết ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:03:11
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Trời ơi, đó là cái gì?” “Quái vật gì !!”

 

Theo đội ngũ tiến lên, bá tánh ai nấy đều biến sắc. Chỉ thấy phía đội ngũ, là một con Cửu Đầu Xà!!

 

Thân hình khổng lồ, chín cái đầu ngẩng cao, nhẹ nhàng thè lưỡi rắn. Ánh mắt lạnh lẽo kinh hãi khiến run rẩy, ngừng lùi . Trên cái đầu rắn ở chính giữa, còn những cái sừng nhỏ, như sắp nhú .

 

“Là hung thú Tương Liễu ghi chép trong Sơn Hải Kinh!” Một lão đại thần uyên bác hít một khí lạnh.

 

“Tương truyền hung thú Tương Liễu chín đầu rắn , xí tàn bạo, hung ác vô cùng, ăn thịt , bản tính hiếu sát. Thần sứ Nam Quốc, dẫn Tương Liễu ngoài?”

 

“Các ngươi xem, đầu rắn !” Mọi kinh hãi phát hiện, đầu rắn một thiếu niên .

 

“Mau thành, Tương Liễu tàn nhẫn hiếu sát, ăn thịt , nếu thật sự ăn thịt, chỉ sợ Bệ hạ cũng chẳng cách nào.” Lão giả , liền nhao nhao xông thành.

 

Lục Viễn Trạch chẳng hề để tâm, sớm rơi điên loạn, khóe miệng nở nụ điên dại.

 

“Phi thị ngươi đáng c.h.ế.t, ngươi hại ! Ta chẳng còn gì cả, mất hết thảy !!” Ngón tay Phi thị run rẩy, thở yếu dần từng chút.

 

Lục Cảnh Dao bên bờ sông, bất lực thét: “Cha ơi, cha ơi, tha cho mẫu .”

 

“Cứu mạng! Cứu mạng! Có ai cứu nương ? Cầu xin các vị, cứu nương của … ô ô ô ô…” Lục Cảnh Dao thét. Nàng quỳ mặt đất, lóc bất lực.

 

Bá tánh nép trong thành môn, kinh hãi việc mắt. Con Cửu Đầu Xà , hầu như còn cao hơn cả thành môn. Quá đáng sợ, quá kinh hãi.

 

“Nương , ai , cứu nương của …” Lục Cảnh Dao đáng thương quỳ mặt đất, nàng đầu, liền thấy Cửu Đầu Xà với đôi mắt lạnh lùng thờ ơ nàng.

 

Hung thú tíc tắc tíc tắc, nước dãi chảy xuống. Hơi thở phả từ hung thú mang theo chút mùi m.á.u tanh, nó thậm chí còn nhẹ nhàng ngửi ngửi Lục Cảnh Dao, nó coi Lục Cảnh Dao là thức ăn!

 

Lục Cảnh Dao sợ tới mức sắc mặt đại biến, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, run rẩy. Nàng quỳ mặt đất, lóc cầu xin: “Đại ca ca, đại ca ca cầu xin cứu nương . Cứu nương của Dao Dao…”

 

Nàng thấy tiêu chí xe ngựa trong đội ngũ, mắt khẽ run lên. Đó là quốc huy Nam Quốc. Người nhỏ bé quỳ mặt đất ngừng dập đầu, lóc cầu cứu Nam Mộ Bạch đang ở cao: “Đại ca ca, cầu xin …”

 

Nếu là chuyện, chỉ sợ sẽ thương xót thôi. Khi dập đầu. Chiếc dây chuyền đeo cổ đột nhiên tuột xuống. Leng keng keng rơi đầy đất.

 

Lục Cảnh Dao nức nở nhặt tiền đồng lên: “Đại ca ca, cho tiền, cho tiền. Đây là vật gia truyền của nhà , cho tiền, cứu mẫu ?”

 

Ánh mắt Nam Mộ Bạch rơi tiền đồng, thần sắc đột nhiên ngưng trọng.

 

“Dừng tay!!” Giọng trong trẻo của thiếu niên, lộ một tia lạnh lẽo.

 

Từ trong đội ngũ mấy thị vệ, trực tiếp bẻ gãy ngón tay Lục Viễn Trạch, giải cứu Phi thị đang hấp hối, thoi thóp, chỉ còn một thở.

 

Phi thị như con ch.ó c.h.ế.t liệt đất, thở hổn hển. Hốc mắt đầy tơ máu, đỏ đến kinh . Trên cổ họng trắng nõn thon dài của Phi thị, vết bầm tím khiến kinh hãi.

 

“Khụ khụ…” “Ọe…” Phi thị đau họng nên lời, nắm chặt cổ họng ngừng ho khan, mỗi tiếng ho, cổ họng đều như d.a.o cắt. Chỉ thiếu một chút, chỉ thiếu một chút nữa là nàng Lục Viễn Trạch bóp cổ đến c.h.ế.t. Nước bọt nàng nhổ , đều dính máu. Lục Viễn Trạch, hận nàng thấu xương.

 

“A!!” Lục Viễn Trạch ôm tay rên rỉ ngã xuống đất, đau đến run rẩy, cuộn tròn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-274-tu-tim-duong-chet.html.]

 

“Các ngươi là ai? Dám hại mệnh quan triều đình!” Gân xanh trán Lục Viễn Trạch nổi cao, ngón tay sưng đến kinh . Bọn chúng dám, bẻ gãy ngón tay ! Đau quá, đau quá...

 

“Mệnh quan triều đình? Hừ… Mệnh quan triều đình Bắc Chiêu, dù g.i.ế.c chăng nữa, Tuyên Bình Đế thể ?” Nam Mộ Bạch khẽ . Hắn đầu Lục Cảnh Dao.

 

Tiền đồng trong tay… “Tiểu nha đầu, tiền đồng trong tay ngươi, từ ?” Nam Mộ Bạch mắt khẽ híp , tiến lên đón lấy tiền đồng trong tay Lục Cảnh Dao.

 

Mèo Dịch Truyện

Tiền đồng chỉ ba đồng, xâu bằng sợi chỉ đỏ, trông như một lá bùa hộ mệnh. Tiền đồng Nam Quốc khắc quốc huy, giờ phút , ba đồng trong tay , chính là tiền đồng Nam Quốc.

 

Lục Cảnh Dao thút thít : “Đại ca ca, là đồ của mẫu .” Nàng từ trong lòng móc móc, lấy một cái túi tiền.

 

Nam Mộ Bạch nhận lấy túi tiền, khóe môi khẽ cong. Cái túi tiền , giặt đến bạc phếch, thậm chí cả hoa văn thêu kim tuyến cũng gỡ . vẫn loáng thoáng nhận hình dáng ban đầu.

 

Hắn từ bên hông tháo túi tiền xuống, đặt hai cái túi tiền cạnh để so sánh. Chiếc túi cũ nát , thiếu mất kim tuyến, nhưng thì… giống hệt.

 

“Đại ca ca, túi tiền của , giống túi tiền của kìa…” Lục Cảnh Dao ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vương vệt nước mắt, đáng thương Nam Mộ Bạch.

 

“Túi tiền của ngươi từ ?” Nam Mộ Bạch nghịch túi tiền. Hai chiếc túi tiền , kỳ thực chút khác biệt. Chiếc cũ nát , thêu kim long, đó là vật dụng của hoàng gia. Là thứ Hoàng Tổ phụ năm xưa từng dùng.

 

Đi khắp chân trời tìm thấy, đến lúc chẳng tốn công phu.

 

“Đây là vật của mẫu , nàng tặng Dao Dao.” Lục Cảnh Dao lóc chạy đến ôm lấy Phi thị đang nửa sống nửa c.h.ế.t.

 

“Nương, Dao Dao sợ lắm, nương , nhất định chống đỡ. Dao Dao chỉ một thôi, nương …” Nàng bất lực Nam Mộ Bạch.

 

Nam Mộ Bạch liếc Phi thị đang đất, sống c.h.ế.t rõ. Khóe mắt mày khẽ nhướn.

 

“Tiểu cô nương, ngươi tên là gì?” Nam Mộ Bạch thấy truyền quốc ngọc bội của Nam Quốc, trong lòng vẫn còn một tia nghi ngờ.

 

“Đại ca ca, … họ Lục, tên là Lục Cảnh Dao. Ta còn một ca ca, tên Lục Cảnh Hoài.” Lục Cảnh Dao khẽ.

 

“Cha g.i.ế.c chúng , cần Dao Dao, Dao Dao còn nữa .” Nói , nàng liền nức nở .

 

May mà, may mà nàng phát hiện sự khác lạ của tiền đồng. May mà, nàng sớm chờ đợi Nam Quốc đến.

 

Nàng tiến lên dựa bên cạnh mẫu . Phi thị yếu ớt mở mắt, mơ hồ thấy Nam Mộ Bạch đang ngẩn với túi tiền.

 

Nàng dường như chút ấn tượng, là do mẫu nàng lúc sắp qua đời cho nàng . Năm đó, nàng còn chào đời, phụ sớm qua đời vì một lý do nào đó.

 

Còn lão thái thái họ Phi khi đó, mới kinh thành trở thành phu nhân của Trung Dũng Hầu. Mẫu nàng liền mang bụng bầu lên kinh, hỏi bà xin phí nuôi dưỡng. Nếu bà cho, thì phá bỏ đứa bé. Nếu cho, thì để một hậu duệ cho Phi gia.

 

Trung Dũng Hầu phủ mới kinh, còn vững, cho tiền, nhưng nhiều. Mẫu về nhà, gặp một lão thái thái ôm một đứa bé sơ sinh. Thấy đối phương đông cứng run rẩy, dù cũng chẳng sống bao lâu, dứt khoát liền cướp túi tiền của đối phương biến mất, đến đứa bé sơ sinh cũng dám thêm một .

 

Về nhà , phát hiện túi tiền thêu kim tuyến. Nàng sợ tìm đến, dám bán túi tiền. Liền tháo kim tuyến đổi lấy ít bạc vụn. Sinh , liền tái giá khác.

 

Trong lòng Phi thị dâng lên một tia mừng thầm, đứa bé , chắc sớm c.h.ế.t cóng trong tuyết nhỉ? Nụ mặt nàng còn kịp đông cứng, liền thấy Nam Mộ Bạch đột nhiên búng tay một cái.

 

 

Loading...