Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 265:--- Tội không đáng chết a ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:03:03
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Ngươi, thấy thanh âm nào ?” “Ngươi cũng thấy ư?” Các triều thần hỏi khẽ, lòng chấn động khôn nguôi. Hoàng đế ho khan một tiếng, liền bừng tỉnh. Sắc mặt kinh ngạc về phía Lục Triều Triều… chiếc miệng của nàng. “Thanh âm từ …” Vương đại nhân định mở lời, Phương đại nhân bịt miệng.

 

【Kẻ cha tiện nhân dùng của hồi môn của mẫu nuôi ngoại thất, con của ngoại thất còn mưu sát đại ca , hại đại ca xe lăn mười năm. Vậy mà vẫn giúp ư?】Lục Triều Triều vui. 【Ồ, là Vương đại nhân . Vậy thì …】

Mèo Dịch Truyện

 

Vương đại nhân khẽ mở to mắt, lời là ý gì? 【Vương đại nhân quả thật hiếu thuận…】 Vương đại nhân khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực, giữa đôi mày lộ vẻ kiêu ngạo. Dĩ nhiên , con hiếu thảo lừng danh. Chiêu Dương công chúa nhỏ tuổi như mắt . Thậm chí còn thầm khen ngợi . 【Chỉ tiếc, Vương đại nhân khả năng sinh dục…】Tiểu gia hỏa khẽ thở dài một tiếng. Vương đại nhân???!!! Cả triều văn võ chợt thẳng về phía ! Không khả năng sinh dục? Không thể nào!! Chính thê của Vương đại nhân sinh hai trai một gái!!

 

Vương đại nhân tức đến sắc mặt tím bầm, ăn bậy bạ, hồ ngôn loạn ngữ! Song Phương đại nhân ôm chặt miệng. 【Thật đáng thương cho Vương đại nhân, chỉ một khả năng sinh dục. Cha , vợ đều cả…】Mẫu Vương đại nhân mấy năm qua đời vì bệnh. 【Để Vương gia tuyệt hậu, lão gia nghĩ một kế hiểm độc, hì hì hì…】 【Vương gia lão gia tự trận, cùng con dâu Ngô thị, lén lút mang thai, thuận lợi con. Vương đại nhân coi như nhi nữ của mà nuôi, thật nực . Hôm nay vợ còn cung, vẫn đang ngủ giường lão gia kìa. Chậc chậc…】 【Quả thật hiếu thuận…】 【Tuy nhiên, Vương đại nhân hiếu thuận như , nhất định sẽ tha thứ cho cha thôi nhỉ? Ân sinh thành dưỡng d.ụ.c lớn hơn trời, phụ thể lầm gì chứ? Chẳng qua là nối dõi mà thôi.】

 

Vương đại nhân như sét đánh, ngây ngẩn bất động tại chỗ. Cha , và… vợ ư?? Không thể nào! Tuyệt đối thể nào! … nhớ tính tình xưa nay quản chuyện của cha , cực kỳ quan tâm đến con cái , thậm chí còn vượt xa y – cha… Thậm chí, vì y quở trách Ngô thị, lão gia còn sẽ dùng gia pháp. Vương đại nhân nghiến răng ken két, cảm nhận ánh mắt của văn võ bá quan, lập tức : “Bệ hạ, vi thần việc cần rời cung sớm.” Hoàng đế khẽ gật đầu. Hắn đầu liền chạy ngoài, mũ quan còn rơi đất, vội vàng nhặt mũ quan chạy khỏi cung.

 

Lục Triều Triều mở to mắt, vai Thái tử, ánh mắt rơi Chu đại nhân. 【Nói thì cũng lạ, Chu đại nhân mặc nam trang, bằng mặc nữ trang trông hơn…】 【Chu đại nhân gan cũng lớn thật nha…】 【Thích mặc nữ trang thì thôi , hì hì, mấy năm lợi dụng ánh trăng lẻn ngoài, tự trang điểm, đeo mạng che mặt. Còn dụ dỗ đồng liêu nữa… trở thành bạch nguyệt quang của đồng liêu.】 Chu đại nhân!!!! Chu đại nhân chân mềm nhũn, “phịch” một tiếng, phịch xuống đất. Run rẩy Lục Triều Triều. Cả triều văn võ kinh hãi trợn tròn mắt, Chu đại nhân!! Mặc nữ trang!! Còn nữa, đồng liêu nào, coi là bạch nguyệt quang! Khó giữ danh tiết cuối đời, khó giữ danh tiết cuối đời !! Chu đại nhân há miệng, Lục Triều Triều câm miệng, nhưng Lục Triều Triều còn hề mở miệng . Hắn xong đời . Hắn xong đời

 

【Chu đại nhân thật thú vị, mỗi ngày cùng Lý đại nhân đấu đến ngươi c.h.ế.t sống triều đình. Kết quả, đầu mặc nữ trang, trang điểm tinh xảo dụ dỗ Lý đại nhân…】 【Đáng thương cho Lý đại nhân, yêu mến bạch nguyệt quang mấy chục năm. Còn tưởng bạch nguyệt quang từ mà biệt chứ…】Lục Triều Triều há miệng ngốc, nghĩ . “Bốp!” Lý đại nhân một cái tát giáng xuống mặt Chu Thượng thư. Chu đại nhân nước mắt, khi đó trẻ tuổi khí thịnh, ngày nào cũng cãi với Lý đại nhân, nén tức giận… Hai đầu liền lao đ.á.n.h . Còn thì giờ quản Lục Nghiễn Thư. Hoàng đế da đầu tê dại: “Lôi xuống! Bịt miệng !” Các vị nữ quyến trăm mối thể lý giải: “Chuyện gì thế? Sao các vị đại nhân đều hé răng nữa ?”

 

Lục Triều Triều ánh mắt quét qua. 【Ai nhỉ, kẻ đang đối đầu với ca ca là ai ? Hình như là Trịnh đại nhân…】 【Ồ, của tiền triều. Đến nay vẫn hết hy vọng, nghĩ cách phản Bắc Chiêu, khôi phục tiền triều đó. Trong mật thất thư phòng của , còn cất long bào của tiền triều kìa.】 Hoàng đế ánh mắt sắc lạnh. “Bệ hạ, Bệ hạ, Chiêu!!” Chiêu Dương công chúa vu khống, câu còn dứt, cấm quân thống lĩnh bịt miệng , trực tiếp lôi . Hoàng đế hiệu một ánh mắt, lập tức dẫn binh đến phủ tìm kiếm chứng cứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-265-toi-khong-dang-chet-a.html.]

 

【Chuyện gì thế? Hắn ngã ngựa ư?】Lục Triều Triều trơ mắt lôi . Nàng ngáp một cái. Ai ngờ… Các triều thần đang đối đầu với Lục Nghiễn Thư, c.h.ế.t sống chịu nhượng bộ, đều lùi một bước, kinh hãi nàng. Lục Triều Triều ánh mắt liếc vài cái, liền triều thần rụt đầu , trốn lưng đồng liêu.

 

Lục Triều Triều vỗ vỗ vai Thái tử: “Đại ca ca một ở đó? Huynh ủy khuất ?” Thái tử: Ơ… Vừa thì ủy khuất thật. bây giờ… “Thả xuống.” Lục Triều Triều , vùng vẫy nhảy xuống, khiến Thái tử hoảng hốt vội vàng đặt nàng xuống đất. Nàng ba bước loạng choạng lao về phía Lục Nghiễn Thư. Lục Nghiễn Thư vội vàng xổm xuống, đón lấy Triều Triều đang lao tới.

 

“Đại ca ca, vui ? Ai bắt nạt ?” Lục Triều Triều hai tay chống nạnh, nào ngờ vững, suýt nữa ngã nhào xuống đất. “Triều Triều trút giận. Ai bắt nạt ?” Lục Nghiễn Thư vội vàng bế nàng lên. Tiểu gia hỏa đầu chằm chằm các lão thần, phồng má: “Các ngươi bắt nạt ca ca ?” Nàng nhỏ bé nhưng vẻ hung tợn mà cau mày, một bộ dáng dữ tợn. “Không , vi thần.” Triều thần gần nàng nhất, lập tức lùi một bước. “Lục công tử tuy niên thiếu, nhưng học vấn phẩm hạnh đều là bậc nhất, vi thần hề bắt nạt !” Thần tử phản đối to tiếng nhất, lập tức đổi lời.

 

Lục Triều Triều “ồ” một tiếng. “Vậy… là ngươi ư?” “Hay là ngươi?” Lục Triều Triều bàn tay nhỏ chỉ trỏ từng , khiến sắc mặt kịch biến. Đều nghiêm mặt, nghiêm trang đáp : “Vi thần , vi thần hề!” Lục Nghiễn Thư, nghi hoặc khịt mũi. Ngửi ngửi nàng. “Triều Triều, uống rượu!!” Thiếu niên đối đầu với trăm quan mà hề biến sắc, giờ đây lộ chút sợ hãi. Kẻ ngu ngốc nào, dám cho đứa trẻ hơn hai tuổi uống rượu!! Sẽ xảy chuyện đó!!

 

Lục Triều Triều khúc khích, nhấc tay chỉ chỉ Tạ Ngọc Chu và Lục hoàng tử. Quay đầu bán bọn họ. “Là Ngọc Chu ca ca, còn Lục hoàng tử ca ca cho uống đó nha…” “Rượu quế hoa, ngọt, gạt , uống.” “Cay cay, cay bụng cay miệng… choáng, nhức đầu…” Lục Triều Triều mật ôm cổ đại ca, ngửi thấy hương thơm thanh mát đại ca, mới thấy dễ chịu đôi chút.

 

“Lôi ngoài trượng c.h.ế.t! Dám cả gan cho Chiêu Dương công chúa uống rượu!” Có một đại thần ẩn trong đám đông, bóp giọng hô lớn. Hắn dám để Lục Triều Triều thấy mặt, sợ rằng Lục Triều Triều điều gì đáng sợ từ trong lòng. Rốt cuộc họ gì Chiêu Dương công chúa , Chiêu Dương công chúa thật đáng sợ!! Nàng hết thứ chứ?? Tạ Ngọc Chu và Lục hoàng tử thấy ánh mắt như g.i.ế.c của bá quan. Òa lên vì sợ hãi.

 

“Ta… chỉ cho uống một giọt rượu. Ta …” “Ta chỉ cho uống chút rượu, trượng c.h.ế.t ???” “Hoàng bá bá, tội đáng c.h.ế.t , tội đáng c.h.ế.t !!” Tạ Ngọc Chu từng nghĩ đến việc nát mông, từng nghĩ đến việc đ.á.n.h bằng thước. Thế nhưng ngờ, bọn họ trượng c.h.ế.t !! Chỉ vì, một giọt rượu!!!

 

 

Loading...