Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 240:--- Tiểu Lạt Tiêu Nóng Nảy ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:02:32
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Châu Thư Diệu từng gặp Lục Nghiễn Thư.
nàng vì Khương Vân Cẩm mà từng danh Lục Nghiễn Thư.
Nàng và Khương Vân Cẩm từ nhỏ hợp .
Khương Vân Cẩm gia thế cao, nhưng luôn vẻ, một bộ dạng cao ngạo khó gần. Lại vì đính hôn với tiểu thiên tài nên ngày thường khá kiêu căng.
Còn Châu Thư Diệu…
Tuy gia thế cao, nhưng tính tình thẳng thắn, gia đình đơn giản, thích quanh co uốn lượn, tùy ý hành sự.
Không hiền thê lương mẫu trong mắt thế gia.
Dẫn đến, nàng mười bảy tuổi vẫn từng kết hôn.
Hai năm , Khương Vân Cẩm gặp còn châm chọc là cô gái già gả .
“Triều Triều , ca ca con thông tuệ tột bậc , đừng quá khắt khe về dung mạo nữa…”
“Ca ca con đạt đến đỉnh cao của sự thông tuệ, dung mạo bình thường cũng …” Châu Thư Diệu nhỏ giọng khuyên.
Lục Triều Triều bĩu môi nhỏ: “Ca ca mới .”
Đang chuyện, cỗ xe ngựa dừng mắt.
Một bàn tay trắng nõn thon dài, xương khớp rõ ràng vén rèm lên.
Thiếu niên mày mắt thanh tú như họa, tựa vì trời đêm, trong trẻo thuần khiết, vương chút tạp chất. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, khí độ ôn văn nhã nhặn.
Thân vận thanh sam, dáng thon dài cao thẳng.
Châu Thư Diệu chợt ôm ngực.
Lùi một bước.
Khốn kiếp!!
Đại ca Lục Triều Triều thật sự quá !!! Khương Vân Cẩm nàng bệnh trong não , nàng là bệnh nặng !
Mèo Dịch Truyện
Đẹp như , dù liệt cũng thể sống cả đời mà!!
Huống hồ, còn cứu nàng!
“Ta xin , vẻ của ca ca con, đủ sức chống đỡ mười quán Tố Vân Quán!!” Châu Thư Diệu trịnh trọng với Lục Triều Triều.
Lục Nghiễn Thư trượt chân.
Suýt chút nữa ngã khỏi xe ngựa.
Đây cũng coi là lời khen ư??
“Đại ca đại ca ôm ôm… Đại ca, tiệc vịt vịt của Tố Vân Quán ngon. Lần đại ca nếm thử nhé…” Lục Triều Triều nhào lòng đại ca.
Châu Thư Diệu trong lòng gào thét.
Ta cũng nhào !
Châu Thư Diệu ghen tị Lục Triều Triều…
“Tại là ?” Lục Nghiễn Thư thuận miệng hỏi.
“Bởi vì ăn no .”
【Lần đại ca ăn, thể theo ăn ké một bữa…】
Lục Nghiễn Thư thở dài thật sâu, sự thông minh của , tất cả đều dùng việc ăn uống.
“Châu cô nương…” Lục Nghiễn Thư gật đầu với Châu Thư Diệu.
Châu Thư Diệu khá kinh ngạc, nàng và Lục Nghiễn Thư từng tiếp xúc trực diện.
“Nàng vì mà đ.á.n.h với Khương cô nương, ở hiện trường. Đa tạ Châu cô nương vì Nghiễn Thư mà bênh vực bất bình.” Lục Nghiễn Thư trịnh trọng lời cảm ơn.
Mặt Châu Thư Diệu đỏ.
“Không… gì, là Khương Vân Cẩm đồ .”
“Chàng vì cứu nàng mà rơi xuống nước, nàng sợ quở trách mà lẩn tránh. Nàng lấy mặt mà chê bai ? Nàng đáng đánh!”
“Ai cũng thể với , nhưng nàng thì thể!”
Châu Thư Diệu, từng đ.á.n.h một trận với Khương Vân Cẩm.
Năm đó nàng nghịch ngợm rơi xuống nước, Lục Nghiễn Thư liều c.h.ế.t cứu nàng, nàng sợ trách mắng nên liền lẩn tránh.
Dẫn đến Lục Nghiễn Thư chìm trong nước quá lâu.
Lục Nghiễn Thư tỉnh đó trở thành tàn phế, tiếc nuối thiên tài lụi tàn, cũng từng chỉ trích Khương Vân Cẩm.
Khi còn nhỏ Khương Vân Cẩm còn cảm thấy áy náy.
khi lớn hơn một chút, ngược sinh oán hận. Oán hận Lục Nghiễn Thư thà c.h.ế.t còn hơn, sống tàn phế khiến nàng vĩnh viễn chỉ trích, vĩnh viễn thể thoát khỏi sự áy náy.
Năm đó, Khương Vân Cẩm mười hai tuổi sinh thần.
Lục Nghiễn Thư khi tàn phế, từng bước khỏi phòng, luôn nhốt trong viện, tự cô lập bản .
Trong bốn năm, đó là đầu tiên xe lăn ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-240-tieu-lat-tieu-nong-nay.html.]
Thiếu niên từ thiên chi kiêu tử đ.á.n.h rớt xuống nhân gian, gầy trơ xương, tựa như vì che bụi.
Khoảnh khắc xuất hiện.
Sắc mặt Khương Vân Cẩm đông cứng, ý còn.
Chàng ngượng ngùng cho .
Suốt buổi, Khương Vân Cẩm tránh mặt , thỉnh thoảng, trong mắt lộ vẻ chán ghét thể kìm nén.
Ánh mắt đồng tình của đè nặng khiến thở nổi, liền trốn rừng ngẩn .
Cho đến khi, thấy Khương Vân Cẩm và Khương mẫu cãi vã.
“Con đừng mặt với kẻ tàn phế đó, thấy sẽ dị nghị đấy!” Khương mẫu nhỏ giọng .
Khương Vân Cẩm bất mãn tố cáo: “Hắn còn thế nào nữa? Hắn cứu , nhưng cũng dập đầu tạ ơn . Chẳng lẽ đời chỉ thể trói buộc ?”
“Nương, con thấy cái bộ dạng kẻ tàn phế đó là buồn nôn.”
“Nương, cho con hủy hôn . Nửa đời của nữ nhi tuyệt đối thể gả cho một kẻ tàn phế, cả đời nữ nhi sẽ hủy hoại mất! Nương, giúp con !” Khương Vân Cẩm kéo Khương mẫu lóc.
“Nương cũng giúp con, nhưng phụ con chắc chắn sẽ đồng ý.”
“Trung Dũng Hầu lão hầu gia và lão gia nhà giao tình sinh tử, năm đó lão gia coi trọng thiên phú của Lục Nghiễn Thư, dựa giao tình nhà mới hôn sự .”
“Lục Nghiễn Thư liều mạng cứu con, mới trở thành tàn phế. Nếu con hủy hôn, thể diện nhà ?”
“Hôn sự tương lai của con, càng khó hơn.”
Khương Vân Cẩm đỏ cả mắt: “Thể diện thể diện, chẳng lẽ vì thể diện mà sống cả đời với kẻ tàn phế ?”
“Nương, thấy cái bộ dạng của ? Hắn còn cái dáng vẻ hào sảng, còn cái bộ dạng thiên chi kiêu tử ngày xưa. Mọi đều đang nhạo con đấy!”
“Cái bộ dạng đó của , nữ nhi thấy liền buồn nôn.”
Lời thốt , một sự im lặng sâu sắc bao trùm.
Lục Nghiễn Thư chỉ cảm thấy m.á.u đông cứng, lạnh đến thấu xương.
Chàng run rẩy, gần như đau đến tê dại.
kịp buồn thương.
Không từ xông một tiểu lạt tiêu, vận một bộ váy đỏ rực, nhưng một chút cũng ảnh hưởng đến việc nàng đá .
“Ta đây đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi cái đồ súc sinh vô lương tâm!”
“Ngươi thật sự khiến ghê tởm!”
Tiểu lạt tiêu xông lên liền tát Khương Vân Cẩm một cái, tiện tay còn đá Khương mẫu bụi cỏ.
Lại từ đất bốc một nắm bùn, nhét miệng Khương mẫu.
“Thượng lương bất chính hạ lương oai, khạc, đều thứ lành gì! Ta còn tưởng ngươi chỉ thích vẻ, chỉ ham hư vinh thôi chứ. Ai ngờ ngươi là đồ súc sinh lang tâm cẩu phế, thật đúng là hổ!”
“Ai thể ghê tởm hơn ngươi chứ!!”
“Có bản lĩnh thì trả mạng , miệng ngày nào cũng la oai oái đòi trả mạng, la oai oái áy náy, cũng chẳng thấy ngươi treo cổ, chẳng thấy ngươi uống t.h.u.ố.c gì cả. Lảm nhảm cái gì thế? Giả vờ cái gì chứ?”
“Thứ hàng hóa như ngươi, ban đầu Lục Nghiễn Thư nên cứu. C.h.ế.t đuối còn xem như tạo phúc cho chúng sinh!”
Lại là một cái tát, khiến gò má Khương Vân Cẩm sưng vù lên.
“A!!!” Khương mẫu thét lên một tiếng.
“Mau gọi đến!!”
“Mau tách bọn họ !”
Khương Vân Cẩm phản ứng nhanh, lập tức cùng Châu Thư Diệu vật lộn với .
Châu Thư Diệu cứng rắn giật tóc Khương Vân Cẩm trụi một mảng.
Tức đến mức Khương Vân Cẩm òa lên.
“Đồ vô liêm sỉ thối tha, còn mặt mũi mắng tàn phế. Ta cho mà , ngươi còn xứng với cả ăn mày bên đường nữa!” Châu Thư Diệu tức giận mắng.
“Cho ngươi đấy, kẻ tàn phế cho ngươi, ngươi hả? Đứng chuyện đau lưng!” Khương Vân Cẩm thét lên.
Khi hai kéo , Khương Vân Cẩm sớm đầy vết thương.
Khương Chu hai nhà, cũng vì thế mà trở mặt, triều đường trở thành đối thủ.
Châu Thư Diệu ngượng ngùng.
Ban đầu chỉ vì trận đ.á.n.h đó, nàng đắc xưng biệt danh tiểu lạt tiêu hung hăng.
Như hình với bóng, cho đến nay hôn sự vẫn khó khăn.
Chủ mẫu nhà nào xắn tay áo đ.á.n.h với khác chứ? Quá mất thể diện.
Ngoài cửa tiệm thuốc.
Khương Vân Cẩm xuống xe ngựa, thấy Lục Nghiễn Thư và Châu Thư Diệu cùng , trong mắt phảng phất tẩm độc.