Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 232:--- Kinh hỉ hóa kinh hách ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:02:24
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Triều Triều mà...” Lục Triều Triều kéo tay Hứa thị lắc lư ngừng. Tiểu gia hỏa ngữ điệu mềm mại ngọt ngào, vẻ mặt mang theo cầu khẩn, Hứa thị nào chịu nổi khi nàng nũng nịu.

 

“Hắn ư, cả đời việc duy nhất, lẽ... chính là cứu một mạng.” Hứa thị thở dài cảm khái.

 

“Khi cập kê, chùa thắp hương cầu phúc.”

 

“Lúc trở về... thì gặp sơn phỉ chặn đường cướp bóc.”

 

“Chính Lục Viễn Trạch cứu một mạng, đỡ cho một nhát đao.” Nàng vĩnh viễn nhớ rõ cảnh tượng . Lục Viễn Trạch xông lên ôm lấy nàng, sơn phỉ một đao c.h.é.m vai , vết thương sâu đến tận xương. Máu tươi nhuộm đỏ y phục, cũng loạn cả tâm nàng. Lần đầu tiên, dùng tính mạng che chở cho nàng. Đối với một thiếu nữ cập kê, cảnh tượng chấn động đến nhường nào?

 

“Hứa gia thật coi trọng gia thế. phụ năm đó, chỉ liếc một cái, liền thẳng lương nhân.”

 

“Thế nhưng khi đó tâm trí mỡ heo che mờ, nhất định gả cho .”

 

“Hắn mang vết thương, quỳ cửa Hứa gia ba ngày, đau lòng, liền cùng tuyệt thực ba ngày.” Hứa thị mặt đầy vẻ tự giễu.

 

【Ai, để cho nương , chuyện đỡ đao đều là lừa gạt đây?】

 

【Ngay từ đầu gặp nương , lời dối trá...】

 

Hứa thị khẽ sững sờ. Đỡ đao, là lừa gạt?

 

Mèo Dịch Truyện

“Nương, còn nhớ rõ tướng mạo bọn cướp ?” Lục Triều Triều cầm ngọc bình hỏi.

 

Sắc mặt Hứa thị khẽ ngừng : “Nhớ. Kẻ cầm đầu sơn phỉ vô tình lộ diện...”

 

【Ai, tra cha phái sơn phỉ bắt cóc mẫu . Hắn tự hùng cứu mỹ nhân, lấy đỡ đao.】

 

【Sau khi xong việc, g.i.ế.c bọn cướp, tính toán thật xảo quyệt...】

 

【Chỉ đáng thương nương của , từ đầu đến cuối đều tính kế.】

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Triều Triều nhăn nhó, nàng với nương thế nào đây?

 

Hứa thị lòng đau như cắt, chợt nâng tay ôm ngực.

 

“Nương, con bắt một con quỷ c.h.ế.t đuối... Người đừng sợ nha...” Lục Triều Triều mở ngọc bình, một bóng từ trong bình phiêu tán ngoài.

 

Ánh mắt Hứa thị rơi bóng đen. Rơi gò má của . Ác linh trong ngọc bình đau đớn sống, chỉ cảm thấy sự thiêu đốt khắc sâu linh hồn, thể thoát khỏi. Hắn gần như còn hình . Một tiếng "phịch" quỳ xuống đất: "Hứa phu nhân, ngài hãy tha thứ cho ."

 

“Là Lục Viễn Trạch, Lục Viễn Trạch chỉ thị bắt cóc ngài, hùng cứu mỹ nhân, để ngài tâm ý với . Cầu xin ngài tha thứ cho ...” Hắn ngã xuống đất lăn lộn, đau đớn kêu gào t.h.ả.m thiết liên tục.

 

Hứa thị, cứng đờ tại chỗ. Nàng nhận , đây chính là tên cướp bắt cóc nàng năm xưa. Là của Lục Viễn Trạch!

 

“Nương, ?” Lục Triều Triều lo lắng Hứa thị.

 

Hứa thị vịn góc bàn, khẽ nhắm mắt, khóe mắt tràn một tia lệ quang trong suốt. Tất cả đều là giả. Toàn bộ đều là giả. Lòng bàn tay Hứa thị khẽ run rẩy, môi mỏng khẽ mím , c.h.ế.t lặng đè nén hận ý trong lòng. Một trò , nửa đời của nàng chính là một trò !

 

“Nương, con thể đ.á.n.h tan con quỷ c.h.ế.t đuối ? Hắn ở thế gian điều xằng bậy, hãm hại vô tội...” Tiểu gia hỏa lo lắng mẫu , nhưng nàng , mẫu cần yên tĩnh một chút.

 

Hứa thị khẽ gật đầu.

 

Lục Triều Triều ánh mắt kinh hoàng của thủy quỷ, một chưởng đ.á.n.h tan . Linh hồn tan thành tro bụi, tiêu tán khắp ba cõi.

 

Lục Triều Triều rút lui ngoài, thần sắc ủ rũ.

 

【Ai, tra cha thật đáng c.h.ế.t mà...】

 

【Đáng đời đời con nối dõi...】

 

【Không vui... vui...】

 

【Tìm chút niềm vui để khuây khoả thôi】

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-232-kinh-hi-hoa-kinh-hach.html.]

Hứa thị lờ mờ thấy tâm thanh, nhưng cũng để tâm lắm. Tiểu gia hỏa chỉ là tìm chút niềm vui thôi, tóm sẽ gây họa. Hứa thị cần thời gian để bình tĩnh, nàng cũng hề quản Lục Triều Triều, chỉ Đăng Chi nàng cung.

 

Giờ phút , Hoàng đế trong Ngự thư phòng run rẩy kịch liệt.

 

“Tần Quý nhân phong hàn đỡ hơn chút nào ?” Hoàng đế hỏi Vương công công. Mấy ngày nay, Tần Quý nhân sai Vương công công gỡ thẻ bài, thể khỏe, tiện thị tẩm. Hoàng đế nhớ Tần Quý nhân mấy ngày vất vả nấu canh cho , đang qua thăm. “Nghe bệnh nặng lắm, mấy ngày nay đều khỏi cửa.”

 

Hoàng đế còn khỏi cửa Ngự thư phòng. Đã tiểu thái giám bẩm báo.

 

“Bệ hạ, Chiêu Dương công chúa cung. Trông vẻ mặt khó coi lắm, chu môi bĩu má, vẻ mấy hứng thú...”

 

Bé con hơn hai tuổi, sinh tròn trịa đáng yêu, má bầu bĩnh, mềm mềm non nớt. Có lẽ vì mặc nhiều y phục, lạch bạch, hệt như một chú chim cánh cụt nhỏ. Tay trái còn nắm một nắm hạt dưa, tay nắm một bình sữa.

 

“Hoàng đế cha cha... đó?” Tiểu gia hỏa ngọt ngào hỏi.

 

Hoàng đế híp mắt ôm nàng lên: “Trẫm thăm Tần Quý nhân, nàng phong hàn, bệnh .”

 

“Ôi chao, Triều Triều nhà nặng thêm .”

 

“Chiêu Dương, hôm nay con cung?”

 

Lục Triều Triều chu môi bĩu má: “Triều Triều tâm trạng , cung tìm chút niềm vui. Khuây khoả chút...”

 

Hoàng đế mặt đầy vẻ nghi hoặc. Tìm niềm vui đến hoàng cung gì? Hắn luôn cảm thấy, lưng chút lạnh lẽo...

 

“Vừa Thái hậu nhớ con, lát nữa cùng dùng bữa...”

 

Mắt Lục Triều Triều sáng lấp lánh: “Ta cũng thăm Tần Quý nhân... ạ?”

 

Hoàng đế nhướng mày: “Tất nhiên thể. Chiêu Dương thăm nàng , đó là phúc khí của nàng .”

 

“Hôm nay hứng thú , cần bày giá. Cứ trực tiếp thôi...”

 

Hoàng đế phất tay, liền tự ôm Lục Triều Triều ngoài. May mắn , Tần Quý nhân ở Vĩnh Ninh cung. Vĩnh Ninh cung là cung điện của Huệ Phi, Tần Quý nhân ở tại thiên điện, một lát là tới ngay.

 

“Đây là chính điện của Huệ Phi, lát nữa sẽ đưa con chơi.”

 

“Con nhất định sẽ thích Huệ Phi.”

 

“Khi Huệ Phi mới cung, các phi tần hậu cung đều nhắm nàng. Trong đó Thục Phi tính tình kiêu căng nhất, ngày đầu tiên còn tát Huệ Nhi một cái.” Khi Huệ Phi mới cung, mới đăng cơ, tự còn lo xong. Chờ hồn , Huệ Phi quan hệ cực kỳ với Thục Phi.

 

“Vì Huệ Phi nương nương, hoàng đế cha cha, nghĩ nhiều cách đúng ?”

 

Hoàng đế cọ cọ mũi nhỏ của nàng: “Người nhỏ mà quỷ quyệt.” Khóe mắt khóe mày nhuộm lên một nét . Để Huệ Phi thể hòa nhập hậu cung, quả thực nỗ lực nhiều.

 

Nha bên ngoài thiên điện thấy Bệ hạ, sắc mặt khẽ biến, đang định xoay bẩm báo. Hoàng đế khẽ nâng tay.

 

“Đừng kinh động Huệ Phi và Tần Quý nhân. Trẫm chỉ đến xem một chút, lát nữa sẽ tặng các nàng một bất ngờ...” Hoàng đế phất tay, nha mím mím môi, sắc mặt ẩn chứa chút khó coi.

 

“Quý nhân phong hàn, cẩn thận lây bệnh khí sang Bệ hạ. Chi bằng để nô tỳ thông báo một tiếng...” Nha trợn to mắt, vội vàng .

 

“Ngươi nha đầu thật mắt , dám cả gan ngăn cản Bệ hạ!” Vương công công trừng mắt một cái. “Nếu ngăn cản phú quý ngút trời của Tần Quý nhân, coi chừng cái mạng ngươi!”

 

“Còn mau cút xuống!” Vương công công quát lớn một tiếng, liền theo Hoàng đế cửa.

 

Tiểu cung nữ sắc mặt tái nhợt. Ngày thường Bệ hạ đều trực tiếp đến chính điện, từng đến thiên điện bao giờ cả! Tiểu cung nữ khóe mắt khóe mày sợ đến toát mồ hôi lạnh.

 

【Oa ô...】

 

【Hoàng đế cha cha, bất ngờ e rằng sắp biến thành kinh hãi ...】

 

【Miếng dưa kích thích , chịu nổi đây?】

 

Lục Triều Triều mặt đầy vẻ hưng phấn. Phiền muộn trong lòng tan biến sạch.

 

 

Loading...