Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 230:--- ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:02:22
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ta sợ trời tối...” Ôn Ninh mặt mày tái nhợt, nắm chặt khăn tay, ánh mắt tràn đầy kinh hoảng bất an. Mấy ngày qua, nàng chỉ thể chợp mắt một lát ban ngày. Chẳng nhờ nắng ấm chan hòa, mà nàng ngủ vô cùng ngon giấc. Cũng chẳng mộng mị gì. Cứ đến đêm, nàng chìm sâu ác mộng, cách nào tỉnh dậy. Rõ ràng là mơ, song nàng thể giãy thoát.
“Chàng... đêm nay sẽ đến đón về thê tử.” Tim Ôn Ninh đập thình thịch. Thế nhân đối với nữ tử vô cùng hà khắc, nếu nàng mộng mị gặp gỡ nam nhân, e rằng tiếng sẽ vang xa, khó lòng nổi. Hơn nữa, nàng cũng khó mà mở lời.
“Ta từng đến tự miếu cầu bùa bình an, song vẫn cản . Thậm chí còn gửi đến cho sính lễ...” Ôn Ninh bước đến mép giường, từ gối lấy một đôi tiểu nhân giấy. Hai tiểu nhân giấy nam nữ bằng giấy vàng, mặt tô hai vệt hồng phấn chói mắt. Miệng đỏ như nhỏ máu, nụ mặt tiểu nhân giấy khiến kinh sợ.
“Ta thậm chí phân biệt đó là mộng thực. Rõ ràng là mộng, vì đôi tiểu nhân giấy nam nữ xuất hiện bên đầu giường chứ?” Ôn Ninh run rẩy vì sợ hãi. “Triều Triều, thích nhị ca của . Ta chỉ thê tử của , nếu đêm nay thể tránh khỏi...” Trong mắt Ôn Ninh toát lên vẻ tàn nhẫn. “Nếu thoát , nguyện liều mạng, cùng ngọc đá cùng tan!”
Lục Triều Triều tức giận đến mức mặt mày xanh mét. Nhị ca ngoài gây dựng cơ đồ, mà nàng chẳng giữ cả vị nhị tẩu tương lai. Triều Dương Kiếm của nàng, quả thực sắp thể kiềm chế nữa ! “Tỷ tỷ A Ninh, đừng sợ, cho địa chỉ ?” Lục Triều Triều hỏi.
Mắt Ôn Ninh đỏ hoe, gật đầu. “Có, bảo đến nhận mặt nhà. sợ hãi, từng đến đó.” Ôn Ninh ngại ngùng, nàng cũng dám với ngoài, trong lúc cấp bách kể hết cho Triều Triều mới hai tuổi. “Triều Triều, vẫn còn là hài tử mà. Tỷ tỷ A Ninh sẽ tìm cách giải quyết, cứ về học hành .”
Lục Triều Triều bĩu môi : “Như , là nhị tẩu tương lai của . Ta hứa với nhị ca , bảo vệ tỷ tỷ A Ninh.” Mặt A Ninh ửng hồng, Lục Triều Triều liền kéo tay nàng ngoài. “Ngọc Thư, giúp xin nghỉ một ngày.” Ngọc Thư khổ sở nhăn mặt: “Nô tỳ mà xin chứ...”
Lục Triều Triều trèo lên xe ngựa, chui lòng tỷ tỷ A Ninh hỏi: “Tỷ tỷ A Ninh, nhà ở ?” A Ninh mím mím môi, hít sâu một : “Trong mơ bảo , nhà ở ngoài thành, về phía Đông ba dặm, nơi cửa thôn một cây hòe cổ thụ khổng lồ, thôn tên là Đại Hòe thôn. Trong thôn nhiều hộ dân, cửa một dòng sông... Chàng vẫn luôn bảo tìm , nhưng sợ hãi, từng . Đêm qua, còn nổi giận...” Trong mơ điên cuồng hỏi nàng, vì tìm, vì tìm ...
“Đại Hòe thôn? Ba dặm ngoài thành?” Lục Triều Triều nghi hoặc sờ sờ đầu, cảm thấy quen tai. Xe ngựa cứ thế thẳng ngoài thành. Dọc đường, nha ngừng hỏi đường. “Lão bá, xin hỏi Đại Hòe thôn lối nào ạ?” Nha hỏi vị lão bá đang vội vã đường. Lão bá giật : “Đại Hòe thôn? Cô Đại Hòe thôn gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-230.html.]
Ôn Ninh vén rèm lên. Thấy lão bá y phục rách nát, tuyết tan hết, chân đôi dép rơm hở ngón, nàng bảo nha lấy tấm chăn dày đến, cho thêm mấy thỏi bạc vụn. “Có một sống ở Đại Hòe thôn, thăm hỏi.” Lão bá vạn cảm tạ, nhưng nàng thăm , liền cau mày.
Mèo Dịch Truyện
“Cô nương, là , ắt hậu báo, mau về thôi. E rằng kẻ gian lừa gạt, Đại Hòe thôn , còn từ nhiều năm . Bạo chúa Tiết Hoàng đế triều , khiến dân chúng oán than, lầm than cơ cực. Đại Hòe thôn , chân Thiên tử, vì mạo phạm Tiết Hoàng đế triều , sớm đồ sát cả thôn. Khu vực đó, bây giờ là một bãi tha ma. Làm gì còn hộ dân nào... chỉ một hàng một hàng mồ mả. Người thường ngang qua khu đó đều sợ hãi. Người cứ về thôi...” Lão bá quấn chặt tấm chăn dày, nghiêm túc khuyên nhủ. “Dạo , còn quỷ quái nữa. Có một quỷ nhi c.h.ế.t yểu từ trong mộ bò , còn cầm theo xích khóa hồn, bắt sống hồn kẻ c.h.ế.t ... Cô nương, , về thôi. Nơi đó, giờ đến lão ngư phủ cũng dám tới.” Lão bá sợ hãi lắc đầu lia lịa.
Mặt Ôn Ninh cứng đờ, nàng cố gượng lời cảm tạ, mới trở xe ngựa. “Hóa là bãi tha ma?” “Sao thể chứ? Chẳng lẽ... thật sự là một cô hồn dã quỷ?” Nghĩ đến mỗi đêm, cô hồn nhập mộng, Ôn Ninh khỏi rùng một cái. “Đằng nào cũng ngoài thành , xem thử? Tỷ tỷ A Ninh đừng sợ...” Lục Triều Triều nắm tay Ôn Ninh, ngừng cổ vũ nàng. A Ninh hít sâu một . Mặt nàng tái mét: “Vậy thì, xem thử.”
Ra khỏi thành, theo con đường lão bá chỉ, liền rẽ một con hẻm nhỏ. Lục Triều Triều chỉ cảm thấy con đường , càng lúc càng quen thuộc. Đây , là bãi tha ma nơi nàng từng ngủ khi bỏ nhà ??? “Ta từng đến đây ...” Lục Triều Triều nhỏ giọng . “Phía một con sông, bên sông một cây hòe cổ thụ. Có quỷ quái thì thấy... một lão bá điên điên khùng khùng thích câu cá. Lần chỉ mới với lão hai câu, lão gào bỏ chạy, thật dọa c.h.ế.t mà.” Lục Triều Triều vẻ sợ hãi, vỗ vỗ ngực. “Điên điên khùng khùng, thật đáng sợ, quá đáng sợ ...”
Ôn Ninh ngẩn , nàng chọc : “Lại đáng sợ đến ư?” “ , lão cứ la oai oái... kêu, ai mà sợ chứ...” Tiểu gia hỏa năng mềm mại, đặc biệt đáng yêu. Xe ngựa dừng cây hòe cổ thụ. “Cây hòe tụ âm, từ xưa truyền thuyết chiêu hồn, thật đáng sợ quá...” Nha Ôn Ninh, tỏ khá lo lắng.
Lục Triều Triều chỉ tay về phía bờ sông: “Nè, chính là ở đó, gặp lão bá điên đấy...” Ôn Ninh bãi mồ mả rộng lớn phía , mặt sớm tái nhợt. Thân hình nàng lảo đảo, gần như vững. “Tiểu thư, chúng về thôi? Hay là, đến Hộ Quốc Tự cầu cao tăng đến giúp đỡ?” Nha run cầm cập, mắt là một bãi mồ mả vô tận. “Phương trượng Hộ Quốc Tự ba tháng nữa mới về kinh, chờ .” Ôn Ninh nắm chặt khăn tay.
“Tỷ tỷ A Ninh, đó tên là gì ạ?” Lục Triều Triều hỏi. “Tên là Chu Vĩnh Hòa.” Lục Triều Triều nắm tay Ôn Ninh đang run rẩy, bước tới. Trong bãi tha ma phần lớn là những ngôi mộ vô chủ, một bia mộ, nhưng đổ nát. Phần lớn còn chẳng bia mộ. Ôn Ninh đang bỗng nhiên, hoảng hốt quanh.
“Thê tử... thê tử, nàng đến thăm ?” “Đêm nay nàng chính là tân nương của , thê tử... nàng là thê tử chọn...” Ôn Ninh chợt giơ tay bịt tai, kinh hãi ngó xung quanh. “Ai đó?” Ôn Ninh cố gắng nén sợ hãi, lớn tiếng chất vấn. Gió lạnh vù vù, cuốn bay vô tuyết đọng. Cây cối xung quanh đều rung động. Nha sớm sợ đến mặt còn chút máu, run rẩy như sàng. Chẳng từ lúc nào, Lục Triều Triều cầm Triều Dương Kiếm trong tay. Lợi kiếm xuất vỏ, che sát khí. htxs.org1shukuzhuzhudaobixiawx shu5200du8xstxtzx23xsw.org wlwxs5.orgbixia