Cả Nhà Lén Nghe Tiếng Lòng Ta Mà Tàn Sát Bốn Phương, Còn Ta Chỉ Lo Bú Sữa - Chương 225:--- Tan Rã ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 03:02:17
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cảnh Dao, con là nữ nhi, cũng gả chồng.” “Tương lai thể nương tựa, chỉ trưởng ruột thịt. Con tìm cách giúp đỡ Cảnh Hoài...” “Nữ tử dù mạnh mẽ đến mấy, đời rốt cuộc vẫn nương tựa nam nhân.” Bùi thị nội tâm nữ nhi cường thế, dù nàng mới hai tuổi, cô vẫn đôi lúc cảm nhận sự khinh thường của nữ nhi dành cho nhi tử. Nàng giấu sâu, nhưng Bùi thị thể cảm nhận. Nữ nhi của cô khác thường, cô ! Tất cả những gì nàng , đều thứ nên tồn tại ở thế giới , trong mắt nàng, thường lộ ánh hợp với một đứa trẻ.
Bùi thị cẩn thận sửa sang xiêm y cho Lục Cảnh Dao. Trong đáy mắt Lục Cảnh Dao chợt lóe lên một tia chán ghét. thoáng chốc liền biến mất. Nàng nắm lấy tay Bùi thị, ngọt ngào : “Mẫu , con giúp ca ca, thì còn giúp ai đây ạ? Ca ca , nhà mới .”
“Hừm, phụ lòng . Rõ ràng đây, thích mẫu nhất.” Lục Cảnh Dao chu môi. Bùi thị day day mi tâm: “Người thích , cũng thể lay chuyển địa vị của Cảnh Dao. Con cứ yên tâm, Cảnh Dao giờ là tiểu thư nhà quan ghi gia phả Lục gia đàng hoàng. Con hãy nghỉ sớm , mẫu sẽ ở bên cạnh đại ca.”
Lục Cảnh Dao lúc mới ngoan ngoãn rời . Khoảnh khắc lưng, vẻ ngây thơ ngoan ngoãn gương mặt nàng chợt trở nên âm trầm. Đợi Lục Cảnh Dao khỏi, Bùi thị cho nha lui , tự đóng cửa phòng.
Bùi thị cố tỏ kiên cường, hốc mắt đỏ hoe, tự bôi t.h.u.ố.c cho Lục Cảnh Hoài. “Hoài nhi, rốt cuộc là chuyện gì? Lần con hứa với sẽ còn lêu lổng với nam nhân nữa! Sao con thể ... Cẩm nương bắt quả tang chứ!” Tay Bùi thị run rẩy, cô dốc bao tâm huyết Lục Cảnh Hoài, thể như !!
Sắc mặt Lục Cảnh Hoài khó coi. Hắn thể giải thích việc tính kế Kính Lê Thánh nữ Thánh nữ hãm hại. Cũng thể giải thích việc ban đầu hãm hại Lục Nghiễn Thư gậy ông đập lưng ông. Lục Cảnh Hoài nhục nhã nắm chặt chăn đệm, một lời.
“Cẩm nương, sai mời . Con đừng lo lắng.” Bùi thị thở dài thườn thượt, nỡ quở trách nhi tử. “Con... con hủy bản thảo của Lục Nghiễn Thư chứ.” Bùi thị giận sắt thành thép.
Bùi thị năng lực nhi tử đến . Lục Viễn Trạch, từng nuôi cô bên ngoài, chiếm đoạt của hồi môn của Hứa thị, mượn sức Hứa thị, nhưng cam chịu ở Hứa gia. kể từ khi Lục Nghiễn Thư bộc lộ tài năng, Lục Viễn Trạch liền dập tắt ý nghĩ đó. Bùi thị liền ngày ngày đôn đốc nhi tử học hành. Cô điên cuồng thúc giục nhi tử.
Lục Cảnh Hoài đêm đêm học thuộc bài đến giờ Tý, , vẫn thể đuổi kịp Lục Nghiễn Thư. Ngược , tính cách ngày càng trở nên tiểu nhân, dám mở miệng, co ro rụt rè ngẩng đầu lên . Càng ngày càng Lục Nghiễn Thư lấn át.
“Con đạo văn của , thì cho kín đáo chút . Phụ con kỳ vọng con đến mức nào, lẽ nào con ?” Giọng Bùi thị mấy vui vẻ. Cô nhi tử đạo văn Lục Nghiễn Thư. Vẫn luôn . Kể từ khi Lục Nghiễn Thư gặp chuyện, cô phát hiện trong phòng nhi tử thêm nhiều bài văn thuộc về . khi thi đỗ tú tài, khiến trong mắt Lục Viễn Trạch một nữa thắp lên tia hy vọng. Cô thậm chí còn nhi tử che giấu.
“Tại đốt bản thảo?” Giọng Lục Cảnh Hoài lạnh nhạt. “Mẫu , thuở nhỏ, ngày ngày bắt học thuộc bài, bắt vượt qua Lục Nghiễn Thư. Ta thuộc , bắt quỳ giữa tuyết mà .” “Phụ khen ngợi Lục Nghiễn Thư, liền lưng mà cấu xé, cấu cho đầy vết thương.” “Đổ tại phấn đấu, thể giữ phụ ở nhà.” “Ta thành đối tượng so sánh với Lục Nghiễn Thư, phụ thấy đều lắc đầu. Người mắng đ.á.n.h , trách ngu xuẩn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ca-nha-len-nghe-tieng-long-ta-ma-tan-sat-bon-phuong-con-ta-chi-lo-bu-sua/chuong-225-tan-ra.html.]
“Ta g.i.ế.c Lục Nghiễn Thư, đoạt bản thảo của , giẫm lên từng bước đoạt tất cả của . Ta mượn văn chương của , trở thành thiên tài.” “Mẫu , như băng mỏng, sợ khác vạch trần . Mỗi ngày đều giả bộ kiêu ngạo, cùng bạn học trao đổi học vấn, dám giao lưu với ai, sợ lộ tẩy! Mẫu ... còn thì ? Người ngày ngày đắm chìm trong giấc mộng rằng con trai là thiên tài.” “Ta dám khiến phụ thất vọng, dám khiến thất vọng, dám hủy bản thảo chứ?” Lục Cảnh Hoài chút biểu cảm cô.
“Phụ kỳ vọng với , coi trọng, từ đầu đến cuối chính là tài hoa của Lục Nghiễn Thư!” “Ta sinh bằng Lục Nghiễn Thư, gia thế bằng Lục Nghiễn Thư, tài hoa bằng Lục Nghiễn Thư, là đích tử Hầu phủ đường đường chính chính, còn là con giòi trong rãnh nước bẩn! Sống nhờ hút dưỡng chất của .” “Lục Nghiễn Thư vì c.h.ế.t ? Vì còn thể dậy chứ?” “Mẫu , luôn một cảm giác. Trong cõi u minh, trời cao đều đang giúp . Mỗi gặp tuyệt cảnh, đều quý nhân tương trợ, dựa chứ!!” Lục Cảnh Hoài căm hận.
Rõ ràng thứ đều thuận lợi suôn sẻ suốt mười tám năm. Vì chỉ một đêm, tất cả mưu tính đều sụp đổ tan tành. Sắc mặt Bùi thị trắng bệch, hai tay nắm chặt cứng, khớp ngón tay tái trắng. “Mẫu , luôn cảm thấy, chúng nên như .” Ánh mắt Lục Cảnh Hoài lờ đờ, một cảm giác bất thường sâu sắc. Không nên như , nên như ... Rốt cuộc sai ở chứ.
“Kể từ khi Lục Triều Triều đời, thứ đều khác.” Bùi thị mím môi, phỏng đoán trong lòng. “Trước khi Lục Triều Triều đời, phụ con quan tâm đến chúng , con vẫn là thiên tài, Lục Nghiễn Thư là kẻ tàn phế, Lục Nguyên Tiêu học cờ bạc... Lục Chính Việt thích Tô Chỉ Thanh. Tất cả đều trong tầm kiểm soát.” Bùi thị lầm bầm.
“, chính là Lục Triều Triều.” “Lục Triều Triều là biến .” Hai , đều thấy lửa giận bừng bừng trong mắt. “Đông đông đông...” Tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài. Hòa thượng đầu trọc mặc áo cà sa đẩy cửa bước , áo cà sa mặc xiêu vẹo, ngay cả dây áo cũng thắt chặt.
“Ngươi đến đây?” Bùi thị trừng mắt, vội vàng đóng cửa. Hòa thượng sờ sờ cái đầu trọc: “Con trai đánh, còn thể đến xem ? Ai sinh thì đó thương, Lục Viễn Trạch thật nhẫn tâm!” Sắc mặt Lục Cảnh Hoài chợt sầm xuống. “Cút ngoài!” Trên mặt hiện rõ vẻ tức giận, trong mắt sự ghét bỏ hề che giấu.
“Ngươi chuyện với cha ngươi kiểu gì hả? Lão tử đây chính là cha ruột của ngươi!” Người đàn ông đầu trọc giận dữ khạc một tiếng. “Nếu lão tử, ngươi thể đến Lục gia hưởng phúc ? Đồ bạch nhãn lang! Ngươi thật sự nghĩ là con của Lục Viễn Trạch ?” Hắn lơ đễnh xuống ghế. Khiến mí mắt Bùi thị giật liên hồi.
“Ta chỉ mong là con của Lục Viễn Trạch, ít nhất mấy đứa con của , thiên tư đều phi phàm!” Lục Cảnh Hoài lạnh. “Thằng ch.ó con, chuyện với lão tử kiểu gì hả!” Gã đầu trọc chợt phắt dậy. Bùi thị ngăn , vẻ mặt tức giận: “Ngươi phát điên gì ? Nếu ngươi còn ăn hồ đồ, sẽ đ.á.n.h ngươi ngoài!” Thấy Bùi thị nổi giận, gã đàn ông mới thản nhiên xuống.
Mèo Dịch Truyện
Sắc mặt Lục Cảnh Hoài khó coi, Bùi thị : “Ta thấy đúng là phát điên . Dám dẫn về nhà!” “Lại còn lão tổ mẫu bắt gặp, e là hồ đồ !” Bùi thị nhi tử chỉ mặt mắng, cảm thấy mất mặt, lập tức kéo gã đàn ông đầu trọc ngoài. “Ngươi đẩy gì?” “Con trai của chính , còn thể xem ?”
Thần sắc Lục Cảnh Hoài âm trầm, vì ? Kể từ khi Lục Triều Triều, thứ liền tan rã, sụp đổ ? Lục Triều Triều đáng c.h.ế.t! Thật đáng c.h.ế.t mà!